Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1404 - Đổi Tên.



Chương 1404 - Đổi Tên.



Chương 1404: Đổi Tên."Tại sao đột nhiên trở lại? Còn mang người hai nhà về?” Diệp Danh hỏi.Dựa theo kế hoạch, qua hai ngày nữa Hoa Chiêu mới trở về, vé máy bay cũng đã đặt xong, kết quả lại đột nhiên đổi vé, còn nhờ người tìm nhà, anh liền biết là có chuyện."Gặp phải chút chuyện.” Hoa Chiêu kể lại chuyện của một nhà Hoa Sơn.Diệp Danh lập tức nhìn về phía mấy đứa nhóc trong phòng, chủ yếu là nhìn ba đứa nhỏ, sợ bọn chúng bị dọa.Kết quả là ba đứa nhóc kia cũng giống như trước đây, làm nũng trước mặt Miêu Lan Chi."Không cần lo lắng cho bọn chúng, em phát hiện bọn chúng vô tâm vô phế, giống như không biết sợ hãi.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh lập tức liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Nói gì vậy, bọn chúng đây là... Trầm ổn, gặp chuyện không loạn.""Nhưng chắc chắn bọn chúng cũng sợ hãi, em phải nói chuyện với chúng.” Diệp Danh nói."Không cần, em đã hỏi qua, bọn chúng nói có anh chị ở bên cạnh, cái gì cũng không sợ.” Hoa Chiêu nói.Diệp Danh cười một chút: "Thật thông minh.”Hoa Chiêu..."Nuông chiều như vậy sẽ làm hư bọn trẻ.” Hoa Chiêu nói."Vậy bọn chúng có gì không tốt sao?” Diệp Danh hỏi.Hoa Chiêu.....Diệp Danh cười, nói anh cưng chiều bọn nhỏ? Người yêu thương bọn trẻ nhất chính là vợ chồng nhà này!"Ai nói... Em xuống tay rất tàn nhẫn, còn nỡ đem bọn chúng ra dụ sói, đáng tiếc sói quá ngu ngốc, ăn không nổi.” Hoa Chiêu nói."Nhưng không biết tính tình không sợ hãi này có tốt không, cho rằng thiên hạ đều là người tốt, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được anh biết rồi, sau này tìm cơ hội xem lại, em trở về nghỉ ngơi đi.”Nói xong anh đi vào trong phòng, gọi một mình Tiểu Thận Hành đi.Hiện tại quan trọng nhất chính là áp chế sát tính của tên nhóc này.Thằng nhóc này vừa mới nói đến chuyện mình đá mấy người, cao hứng bừng bừng, mặt mày hớn hở, rất đắc ý.Điều này một chút cũng không tốt.Kết quả Diệp Danh bị một câu nói của nó chặn lại: "Mấy người kia không thể đá sao? Cha nói, đối xử với loại người xấu này, có thể phản công hết cỡ! Huống chi cháu chỉ thay mấy quả trứng của bọn hắn, lại không phải lấy mạng bọn hắn."Diệp Danh: "…Trứng đối với đàn ông mà nói khả năng… Được rồi, về sau cháu tuyệt đối phải biết tự bảo vệ tốt chính mình, hiểu không?"Không bị mắng, ngược lại còn được quan tâm, Tiểu Thận Hành lúc này mới vui vẻ gật đầu.Diệp Danh bật cười: "Còn nữa, sau này đắc ý không nên bày ra trên mặt."“Dạ, phải đặt nó trong lòng, cháu biết." Tiểu Thận Hành ngoan ngoãn nói.Thằng nhóc ngoại trừ tay chân nhanh nhảu, kỳ thật tính tình rất tốt, nghe lời, ngoan, một chút cũng không phản nghịch, làm cho người ta thích vô cùng.Diệp Danh xoa tóc nó, chơi với nó nửa ngày mới thả đi.......Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu đi thăm thím Mã và Mã Thu Bình.Cô phải đi kiểm tra một chút, cô sợ Mã Thu Bình sắp sinh.Cô đã hỏi qua, Mã Thu Bình đối với ngày dự sinh gì đó một chút cũng không biết, chỉ đánh giá mình hiện tại đã tám chín tháng, đến lúc sinh tự nhiên sẽ sinh.Gặp Mã Thu Bình, Hoa Chiêu bắt mạch cho cô ấy trước, lại sờ sờ, kiểm tra một chút."Cũng được, chị đoán còn hơn nửa tháng nữa là có thể sinh.” Hoa Chiêu nói.Mã Thu Bình sờ bụng, đột nhiên hỏi: "Đứa nhỏ này, em có thể không cần không?"Đối với đứa bé trong bụng này, cô ấy một chút cũng không chờ mong, thậm chí muốn bỏ đi....Lúc trước người ở phòng kế hoạch hóa gia đình mấy lần đến thôn, cô ấy đã muốn đi ngang qua trước mặt người ta, sau đó bị bắt đi, phá thai.Đáng tiếc tâm tư của cô ấy bị một nhà Hoa Đại Ngưu phát hiện, sau đó đánh cho cô ấy không xuống được giường, lại nhốt cô ấy trong hầm.Mấy người kế hoạch hóa gia đình đến nhà không tìm được cô ấy, cũng sợ hãi một nhà Hoa Đại Ngưu, ngược lại không làm khó bọn hắn.Còn có thể làm gì? Phạt tiền? Một gia đình chỉ có bốn bức tường.Bọn họ quản cũng không nghiêm khắc lắm, không đến mức xét nhà bới phòng ở, đã để cho Mã Thu Bình thoáng cái sinh thêm mấy đứa.Hoa Chiêu im lặng, không nói gì.Cô hiểu ý của Mã Thu Bình.Nói một câu không dễ nghe, trong bụng cô ấy chính là đứa con bị cưỡng bức mà có, là con của kẻ thù, cô ấy không muốn rất bình thường.Cho dù không phải bởi vì điều này, thêm một đứa nhỏ, cũng nhiều hơn một phần khó khăn.Bên ngoài có 5 đứa con phải nuôi, 3 đứa còn khuyết tật, thêm một đứa nữa, cuộc sống của cô ấy không cần phải làm bất cứ điều gì khác, chỉ để phục vụ chúng.Huống chi, trong lòng Mã Thu Bình kỳ thật rất để ý lai lịch của mấy đứa nhỏ này.Hoa Chiêu biết lời nói của mình rất có trọng lượng, cho nên cô không dám mở miệng.Mặc dù cô hiểu Mã Thu Bình, nhưng cô mở miệng liên quan đến một mạng sống, lại là mạng sống của một đứa trẻ nhỏ ...Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ giúp liên lạc với bệnh viện, nhưng đời này sau khi làm mẹ, cô không mở miệng được."Con cái của em, cuộc sống của em, em phải tự quyết định." Hoa Chiêu nói.Thím Mã từ bên ngoài nấu xong bữa sáng vào phòng, nghe thấy sửng sốt, hỏi: "Đứa nhỏ gì? Quyết định cái gì?”Mã Thu Bình cũng không giấu bà ấy, nói: "Mẹ, đứa nhỏ này con không muốn."Không nghĩ tới thím Mã lập tức nóng nảy."Con nói lời ngu ngốc gì vậy? Đứa nhỏ này con phải sinh! Con nhất định phải sinh! Bên ngoài có năm đứa, hai đứa khuyết tật, một kẻ ngốc, hai đứa không thân với con, con chỉ có thể trông cậy vào đứa trong bụng này!"Thím Mã vội vàng nói: "Hiện tại thoát khỏi Hoa Long, không có ai ở phía sau xúi giục, con đối xử tốt với đứa nhỏ này, nó chắc chắn sẽ thân thiết với con! Khi con già đi chỉ có thể trông cậy vào nó để dưỡng già! Chắc chắn đấy!"Ánh mắt Mã Thu Bình sáng lên, đáy mắt bài xích lập tức không còn.Con người rất thực tế . . . .Đời này cô ấy không muốn lập gia đình nữa, nhìn thấy đàn ông cô ấy liền sợ hãi.Già rồi trông cậy vào ai?Ba đứa nhỏ bị khuyết tật, hai đứa hung hãn, có lẽ giống như mẹ nói, trông cậy vào đứa trong bụng này.Hoa Chiêu nhìn thím Mã cười, người lớn tuổi quả nhiên rất có trí tuệ trong cuộc sống."Em cũng đừng quá buồn, Lão Đại và Lão Ngũ còn có thể trị liệu, về sau nếu được dạy dỗ tốt, chắc chắn cũng là những đứa trẻ tốt, cho nên làm mẹ vẫn không nên quá thiên vị.Hoa Chiêu nói: "Về phần Hoa Mãn và Hoa Điền, thật sự phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, bằng không về sau sẽ gây phiền toái cho hai người.”Mã Thu Bình lập tức nhíu mày: "Bọn chúng không gọi Hoa Mãn và Hoa Điền nữa, gọi là Hoa Lão Nhị và Hoa Lão Tứ!"“Không đúng.” Mắt Mã Thu Bình đột nhiên sáng lên hỏi: "Bọn chúng có thể đổi họ không? Em không thích chúng mang họ Hoa! Chị có thể đổi chúng sang họ Mã không?"“Có.” Hoa Chiêu nói: "Đây đều là chuyện nhỏ."Quan hệ và hộ khẩu của Mã Thu Bình còn đang ở thôn Kháo Sơn, để Triệu Lương Tài làm một tờ chứng minh rồi tìm người đến đồn cảnh sát sửa là được.Mã Thu Bình cười.Hoa Mãn và Hoa Điền đang ở góc tường nghe vậy không chịu, xông vào: "Chúng tôi không đổi tên! Chúng tôi gọi là Hoa Mãn và Hoa Điền! Chúng tôi không muốn bị gọi là Lão Nhị Lão Tứ! Thật khó nghe!"Hai đứa vừa hét vừa xông về phía Mã Thu Bình và Hoa Chiêu.Chúng không thích người phụ nữ muốn đổi tên cho chúng chút nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận