Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1519 - Vay tiền?



Chương 1519 - Vay tiền?



Chương 1519: Vay tiền?“Quy tắc là gì? Công khai giá cả? Hay là?” Hoa Chiêu hỏi.“Đều có, hàng thô ở khu vực khác nhau, cách bán sẽ khác nhau.” Kim Kevin tùy ý chỉ cho cô: “Bên kia công khai giá cả, ai lấy trước được trước, có người khác cũng muốn thì đấu giá ngay tại chỗ.”“Bên đó có ra giá ngầm, giống như đấu giá ở thị trường mua bán phỉ thúy công khai, cô biết chứ?”Bảo ông ta nói “ngài”? Ông ta không mở miệng nói ra được.Đối với người đưa tiền cho mình, Hoa Chiêu luôn rất rộng lượng, không để ý thái độ của ông ta.Cô gật đầu: “Từng nghe nói tới.”Giá ngầm, mỗi món đá thô đều được đánh số, đến lúc đó nhét tờ giấy viết số và giá tiền vào hòm, cuối cùng mở hòm thống kê, ai trả giá cao thì được.“Tôi biết rồi, ông đi làm việc của mình đi.” Hoa Chiêu nói.“Nhiệm vụ của tôi là đi theo cô.” Kim Kevin ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Giúp Diệp phu nhân chuyển đá thô.”Có một nhiệm vụ khác, quan sát Hoa Chiêu.Có lẽ cô sẽ phát hiện ra đá tốt, nhớ kỹ nó rồi bảo vệ sĩ mua lại...Như vậy là tránh được ánh mắt của bọn họ?Hừ, hôm nay ông ta phải nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, quan sát vẻ mặt của cô ta, thứ cô ta để ý, bọn họ phải giành hết!Bọn họ cũng dán mắt vào vệ sĩ của cô ta, đám vệ sĩ muốn mua cái nào thì bọn họ cũng mua cái đó!Hoa Chiêu mỉm cười: “Sao dám để ông Kim tự mình làm chuyện này được? Nhưng ông muốn làm thì cứ làm đi.”Cô nói xong thì kéo Diệp Thư ra ngoài đi dạo.Không nói thì thôi chứ, để Kim Kevin đoán trúng thật, quả thực cô có ý định lén lút quan sát, phát hiện đồ tốt không mua mà để người khác mua.Như vậy có thể tránh khỏi việc đồ rơi vào tay nhà họ Kim.Dù sao hai người cũng bàn bạc quy tắc kỹ càng rồi, ngoài mặt vẫn nên tuân thủ.Nhưng người khác này không phải vệ sĩ cô dẫn đến mà là Hướng Tiền.Ngoài mặt bọn họ không quen biết nhau.Hướng Tiền đóng giả thành người mua bình thường, hòa vào đám người, chờ Hoa Chiêu truyền giấy cho anh ta.Thỉnh thoảng Hoa Chiêu sẽ đứng trước một số hàng thô quan sát tỉ mỉ, sờ thử một chút, soi đèn xem thử, tỏ ra rất có hứng thú.Rất nhanh sau đó, trán Kim Kevin đổ mồ hôi.Cô hứng thú với rất nhiều thứ, cuốn sổ của ông ta kín hết rồi, bọn họ muốn mua cũng không có nhiều tiền như vậy.Ông ta tiếp tục theo sát Hoa Chiêu, nhìn xem cô cảm thấy hứng thú nhất với món nào.Rất nhanh sau đó, Hoa Chiêu xem hết một lượt hàng thô của các bên mang đến.Dù sao cô cũng không “xem”, cô dùng cảm ứng.Phóng cảm ứng ra, trong đá thô nào có năng lượng cực lớn, nháy mắt cái là biết ngay.Trong hội trường rộng lớn, mấy nghìn khối đá thô do người khác mang đến, có không ít khối có năng lượng cực lớn.Tổng cộng có mười mấy khối.Dù sao cũng là lúc phỉ thúy chưa quá nổi, khoáng sản phong phú, nhiều thứ tốt.Đối với mười mấy khối này, cô chẳng ngó xem, cũng chẳng liếc qua khóe mắt cái nào, Kim Kevin có mệt chết cũng không nhận ra cô thực sự để ý tới cái nào.Nhưng cô vẫn phải tiếp tục dẫn Diệp Thư giả vờ đi dạo, nhanh chóng đi tới địa bàn nhà mình.Bên Trương Lượng rất náo nhiệt.Nguyên liệu nào trông cũng không tệ.Hơn nữa có rất nhiều nguyên liệu đều là nguyên liệu lộ rõ (chất lượng ngọc bên trong, cắt ở chính giữa thành hai nửa, chất lượng thế nào nhìn cái là rõ).Hầu hết đều là Phiêu Hoa, không phải nguyên liệu cực tốt nhưng là nguyên liệu có chất lượng trung bình, loại nguyên liệu này cũng có thị trường.Người bình thường cũng mua được sản phẩm được làm ra từ nó.Nhưng gần như tất cả mọi người đều vây quanh tại một khu vực nhỏ, nơi đó có Đế Vương Lục!Kim Anh Hoa chen vào tận phía trong cùng, nhìn “bí đao” đã mở cửa sổ.Đây là một nguyên liệu lộ rõ, bây giờ đang bán đấu giá ngay tại hiện trường.Người tự giác không mua nổi đứng hóng chuyện từ xa, mấy cửa hàng đá quý lớn lại mang điệu bộ chắc chắn phải giành được.Đế Vương Lục, Đế Vương Lục đó! Dù tạo thành món đồ gì cũng sẽ ở cấp bậc bảo vật trấn tiệm, làm thành vòng tay thì có thể trấn giữ được mấy năm.Bọn họ cực kỳ cần nó.Đảo mắt cái giá tiền đã vượt qua một nghìn vạn.Trán Kim Anh Hoa bắt đầu đổ mồ hôi.Bây giờ ông ta thực sự không có nhiều tiền mặt, vừa bồi thường cho Hoa Chiêu năm nghìn vạn rồi.“Đi, gọi Hoa Chiêu tới đây.” Ông ta nói với trợ lý.Trợ lý quay người nhìn thì thấy ngay Hoa Chiêu, dù sao cô cũng rất dễ thấy.Nhanh chân chạy tới.Hoa Chiêu “bất đắc dĩ” đi qua đó.“Cái này, bất kể mất bao nhiêu tiền cũng phải giành được!” Kim Anh Hoa chỉ vào “bí đao” kích động nói.Mắt Hoa Chiêu phát sáng: “Bất kể mất bao nhiêu tiền?”Trái tim Kim Anh Hoa đột nhiên nảy lên: “Không phải, không phải, số tiền cuối cùng phải rút từ chỗ năm nghìn vạn, tiền của tôi không đủ.”“Không!” Hoa Chiêu lập tức từ chối: “Tôi không xem trọng khối đá này, chẳng may là ngọc xanh sát vỏ thì sao.”Mặc dù năm nghìn vạn đưa cho cô được chỉ định để cô mua đá thô nhưng nếu cô may mắn đổ tăng, có thể biến thành năm trăm triệu.Nhưng đổ sụp thì một phần cũng không có, chỉ được một tảng đá vụn lót đường.Đồ ngu mới nghe người khác chỉ huy, phải bồi thường thì ai trả?Cô lớn tiếng từ chối, chút bất an trong lòng Kim Anh Hoa đã không còn.Như vậy Hoa Chiêu không đào hố ông ta, nếu không cô sẽ không lớn tiếng nói ra như thế.Nghe cô nói ngọc xanh sát vỏ, mấy ông chủ đấu giá xung quanh dừng lại.Một người đàn ông trẻ tuổi, tầm ba mươi, cười nói với Hoa Chiêu: “Quý cô này, khối nguyên liệu này không có khả năng cao là ngọc xanh sát vỏ đâu, tổng thể nó đều trong suốt.”Người đàn ông nói, mở đèn pin trong tay, toàn bộ tảng đá đến toát ra màu xanh mờ mịt, từ cửa sổ nhìn xuống dưới đáy “bí đao” cũng có thể nhìn thấy màu xanh lục.Điều này cho thấy ruột của phần ngọc này trọn vẹn cả khối, không chỉ có một tầng nhạt.Phần thắng rất lớn.“Ồ, tôi cũng không hiểu lắm, mọi người nói gì thì là cái đó.” Hoa Chiêu nói.Người đàn ông tò mò nhìn Hoa Chiêu và Kim Kevin bên cạnh cô, không đoán ra thân phận của cô.Nghe ý của ông Kim, sao lại phải đòi người phụ nữ này tiền để đổ thạch chứ?Nhà họ Kim và Hoa Chiêu âm thầm giao dịch, đương nhiên sẽ không công bố ra ngoài.Nhưng vẫn có người nghĩ ra, bây giờ Phan Lệ Trân vẫn bị nhốt, tại sao bị nhốt thì toàn bộ Hồng Kông đều biết, muốn bắt cóc hai người phụ nữ ở nội địa.Là hai người này sao?Nhưng bây giờ hai người này lại cùng đổ thạch với nhà họ Kim? Bọn họ không hiểu.“Tôi là Chu Văn Hiên, xin hỏi cô đây là?” Người đàn ông tò mò nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt đều là kinh diễm.Hoa Chiêu chỉ ra phía xa: “Tôi cũng có ít đá thô, chở tới góp vui thôi.”Cô chở một phần hàng thô mà trước đó nhà họ Kim bồi thường cho cô tới đây, không nhiều, chỉ có hơn một trăm khối.Trong nhà có hai chuyên gia phụ trách chỗ đó.Hai ngày đầu đã sắp xếp xong đá thô được chở tới, nhà họ Kim lén lút nhìn qua, trong đó không có mấy khối gia truyền của bọn họ.Tâm trạng lúc đó...Nhưng bây giờ Kim Anh Hoa không lo được báu vật gia truyền gì nữa, trong báu vật gia truyền chưa chắc đã mở ra Đế Vương Lục.“Bí đao” trước mặt thì khác, 90% là Đế Vương Lục, còn to như thế!“Tôi có thể vay ngài tiền không?” Kim Anh Hoa khẽ nói với Hoa Chiêu.Chắc chắn người đi cùng sẽ không cho ông ta vay, bên kinh doanh đá thô cũng không, đó đồng nghĩa với ghi sổ.Bây giờ chỉ có Hoa Chiêu thích hợp nhất, cô có tiền.Trừ năm nghìn vạn bọn họ cho ra, người phụ nữ này còn có rất nhiều sản nghiệp, rất nhiều tiền.Đây cũng là nguyên nhân ông ta cắn răng chịu chi năm nghìn vạn, đó không phải chưa từng nhìn thấy tiền, dễ đuổi.Người ta có tiền, đưa ít thì không lọt mắt, không giải quyết ổn thỏa được.Hoa Chiêu im lặng một lúc nói: “Vay tiền? Được, nhưng ông phải đưa đồ thế chấp.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận