Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 734 - Như Một Người Thiểu Năng.



Chương 734 - Như Một Người Thiểu Năng.



Chương 734: Như Một Người Thiểu Năng.Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, hắn chính là muốn mở chi nhánh, cùng loại với gà rán Kentucky, nhưng do chính mình tự kinh doanh, không bán thương hiệu."Không tốt." Hoa Chiêu lắc đầu.Diêu Khôn chỉ muốn thở dài thườn thượt, đã giải thích rõ ràng như vậy rồi đây này. . . Rốt cuộc cũng là phụ nữ, không am hiểu về kinh doanh."Như vậy kiếm được quá ít." Hoa Chiêu lại nói.Diêu Khôn..."Như vậy còn kiếm được ít? Vậy cái gì gọi là nhiều?" Hắn khiêm tốn thỉnh giáo.Không đợi Hoa Chiêu nói hắn lại tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta làm được đủ tốt, hoàn toàn có thể đem cửa hàng mở rộng khắp nước Mỹ, mở rộng trên toàn cầu! Kiếm được nhiều hơn nữa."Hoa Chiêu vẫn lắc đầu: "Tự kinh doanh, anh phải đầu tư bao nhiêu vốn cố định? Quản lý vốn liếng thế nào? Bao nhiêu năm mới có thể mở trên khắp cả nước? 20 năm? 50 năm?"Diêu Khôn không lên tiếng rồi, vậy xác thực cần thời gian rất lâu, tâm lý của hắn mong đợi chính xác là 20 năm."Đó là một việc kinh doanh đáng giá làm cả đời." Diêu Khôn đến."Một năm rưỡi nữa em phải trở về nước rồi." Hoa Chiêu nói."Em phải về?" Diêu Khôn thực sự sửng sốt, thật vất vả mới đi ra được ai lại chọn trở về?Không trách hắn nghĩ như vậy, hiểu biết của hắn đối với tổ quốc hoàn toàn đến từ các câu chuyện của bậc cha chú.Những ký ức kia, có rất ít điểm sáng. . . Mà những năm kia, truyền thông thỉnh thoảng đưa tin, quả thực so với bậc cha chú miêu tả còn thê thảm hơn.Ấn tượng của hắn đối với tổ quốc, không nói là địa nguc nhân gian, nhưng cũng không xê xích gì nhiều."Em đề nghị anh sau này cũng quay trở lại nhìn xem, sẽ không giống như trong tưởng tượng của anh đâu." Hoa Chiêu nói.Tất nhiên, bây giờ quay lại, ấn tượng có lẽ vẫn không tốt lắm ..."Được rồi." Diêu Khôn cũng biết cái gì là tình yêu nước, đây là tín ngưỡng, hắn cũng không thử dao động nó, hắn chỉ là nói: "Chúng ta có thể hợp tác, em trở về, anh tuyệt đối sẽ tiếp tục dụng tâm kinh doanh, 20 năm sau, sẽ trả lại cho em một đế quốc ăn uống!"Về phần phân chia lợi nhuận, chúng ta mười phần, em tám anh hai." Diêu Khôn đến.Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lập tức nhìn về phía hắn.Chia 2-8, thật sự rất có thành ý, các cô hoàn toàn không nghĩ tới.Diệp Thư cho rằng sẽ là 5-5.Hoa Chiêu cho rằng sẽ là 4-6.Nhưng dường như hai cô đều đánh giá thấp sự quyết đoán của Diêu gia.Hoặc là họ quan tâm đến tình cảm gia đình."Không cần phân chia như vậy, trước hết anh hãy nghe nghe ý nghĩ của em." Hoa Chiêu nói ra."Tốt, em cứ nói." Diêu Khôn ngồi thẳng thân thể, rửa tai lắng nghe."Mở chi nhánh quá chậm, kiếm được cũng chưa chắc đã nhiều, doanh thu hàng ngày của một cửa hàng thực sự là một con số chết, và nó có hạn mức cao nhất." Hoa Chiêu nói."Hơn nữa quản lý tương đối phiền toái, phải có nguyên vật liệu gia công nhà máy, phải có đội vận chuyển chuyên nghiệp, phải quản lý vô số chi nhánh và vô số người, quá khó khăn, phiền toái." Hoa Chiêu nói.Quả thực như vậy, Diêu Khôn không thể không thừa nhận.Hắn thở sâu nói: "Anh có thể. . ."Hoa Chiêu gật đầu: "Nếu như anh có thể, vậy anh thật sự là nhân tài. Nhưng là, chúng ta vì sao không chọn một phương pháp đơn giản, kiếm được nhiều tiền hơn?""Còn có phương pháp khác đơn giản lại có thể kiếm được nhiều tiền hơn?" Diệp Thư cùng Diêu Khôn đồng thời hỏi.Thực sự có loại phương pháp này, đương nhiên phải làm ah!"Chúng ta trực tiếp đem sủi cảo làm thành sản phẩm đông lạnh, đưa đến các cửa hàng tiện lợi khác nhau, không phải đã trực tiếp chiếm lĩnh cả nước rồi hả?" Hoa Chiêu nói.Đơn giản như vậy! Sao phải mở thêm các cửa hàng? Rất phiền phức đấy, không bằng bán các sản phẩm thức ăn nhanh.“Như vậy chỉ cần liên kết hai khâu sản xuất và vận chuyển, trực tiếp bỏ qua khâu khó khăn và tốn kém nhất là mở cửa hàng, thật tốt." Hoa Chiêu nói."Sủi cảo đông lạnh? Có thể không?" Diêu Khôn có chút không xác định nói.Hiện tại đồ đông lạnh hiện tại rất khan hiếm, thông thường chỉ có đồ hộp, lạp xưởng, mì ăn liền, mang về nhà là ăn được.Giống như sự đa dạng của các món ăn ở các thế hệ sau, như cơm hộp, căn bản không có.Không thể tưởng tượng được, điều kiện kỹ thuật cũng không cho phép.Dù là sủi cảo đông lạnh, cũng không có ai làm.Trước đó Hoa Chiêu đến các cửa hàng tiện lợi đã phát hiện ra loại tình huống này rồi, lúc ấy cô liền động tâm, đây là một thị trường vô cùng lớn.Nhưng là, cô không có tiền vốn.Nguyên vật liệu, nhân công, đóng gói, vận chuyển, khâu nào cũng đủ để cô tiêu hết số tiền đã tích lũy từ rất lâu.Và cuối cùng nếu hàng tồn đọng cũng có thể kéo cô vào chỗ chết.Hơn nữa cô cũng không có tinh lực quản lý, mà Diệp Thư cũng không phải là người có trình độ đó. Mấy người vệ sĩ bên người cũng không được.Hoa Chiêu nhìn anh họ trước mặt, hiện tại tốt rồi, có anh ấy ở đây, vấn đề gì cũng có thể giải quyết."Anh muốn nhìn thành phẩm, nếm thử hương vị, rồi mới quyết định." Diêu Khôn thận trọng nói.Quy mô sản xuất lớn, lại đông lạnh, hương vị còn có thể tốt như vậy sao? Hắn không xác định.Nhà hắn thật nhiều năm không làm sủi cảo rồi, hắn cũng chưa bao giờ ăn sủi cảo đông lạnh, đã quên cái hương vị kia.Đáp án này Hoa Chiêu rất hài lòng, nếu hắn vỗ đầu một cái liền đồng ý, cô càng không yên tâm nha."Chúng ta buổi tối liền ăn." Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư đi chuẩn bị.Đương nhiên cô không nhúng tay vào, nếu cô sử dụng dị năng, vậy hương vị này cùng loại về sau muốn bán đấy, khẳng định khác biệt cực lớn.Cô cũng không muốn xuất hiện sai số gì.Cô đi trông mấy đứa bé, sau đó để cho hai người bảo mẫu đi giúp Diệp Thư bận việc.Vừa mới làm xong, còn phải đông lạnh một đêm ngày mai lại nếm, mới có thể biết có được hay không.Bất quá cơm tối Diêu Khôn vẫn được nếm sủi cảo do Diệp Thư tự tay gói, hạnh phúc chết hắn rồi, lúc này hắn nhận lấy, thoáng một phát ăn hết ba đĩa lớn, hơn mấy chục cái.Diệp Thư cũng không nhạy cảm, buổi chiều cho hắn uống qua trà thuốc rồi, nếu vẫn không tốt lên, cô liền muốn đưa hắn đi bệnh viện rồi.Hoa Chiêu lặng yên nhìn chuện trên bàn cơm, Diêu Khôn khen ngợi Diệp Thư một chầu.Mà Diệp Thư vui vẻ tự nhiên mà nói cười với hắn.Ngày hôm sau, bọn hắn một ngày ba bữa đều ăn bánh sủi cảo, bất quá lần này đã được đông lạnh qua rồi.Hương vị cơ hồ không có chênh lệch.Dùng cái miệng ẩm thực gia của hắn mà nếm, đương nhiên sẽ kém một chút, nhưng người bình thường ăn sẽ không nhận ra.Dù ăn cũng không có khả năng nhận ra bởi vì bọn họ hiếm khi ăn qua đồ nấu sẵn đấy, loại đồ ăn đông lạnh này với bọn họ đã rất ngon rồi.Làm ra tiền!Kiếm được nhiều tiền!Nếu bán được như thế này, quả thật có thể lập tức phủ kín cả nước, nhìn thấy nhiều tiền.Diêu Khôn kích động rồi.Hoa Chiêu lại cùng hắn thương lượng một chút chi tiết, tỉ mĩ, gia công như thế nào, bán ra như thế nào, thu hồi tiền hàng như thế nào, vân vân và vân vân.Đây là những thứ cô đã thấy và biết đến. Những người khác đã sử dụng thành công, cô hạ bút thành văn, đạo lý rõ ràng.Lại đem Diêu Khôn giật nảy mình.Không hổ là người Diêu gia bọn họ ah! Lại biết nấu ăn, lại biết làm kinh doanh!"Quá khen quá khen." Hoa Chiêu khiêm tốn nói.Kỳ thật cô không biết kinh doanh, nhưng cô thắng ở chỗ trí nhớ tốt, học theo những trường hợp đã thành công mà thôi.Diêu Khôn hành động cũng nhanh, lập tức gọi điện thoại để ông nội đưa tiền tới.Mà chính hắn, đương nhiên là ở bên cạnh thu xếp xử lý nhà máy.Có Diệp Thư cùng Hoa Chiêu ở đây, hắn có thể an tâm mở nhà máy.Có vấn đề, thuận tiện tùy lúc mà điều chỉnh.Hoa Chiêu miêu tả cho hắn một chút về chiếc máy làm sủi cảo tự động " trong tưởng tượng của cô", lại để cho hắn tìm người thử làm xem, có thể làm ra không.Loại máy này nhà xưởng rất cần dùng đấy, Hoa Chiêu đã từng nhìn thấy trong một nhà máy chuyên sản xuất bánh sủi cảo, chỉ hiểu một chút về nguyên lý, nếu muốn cô tự làm ra thật sự không có khả năng.Cô không phải sinh viên đứng đầu ngành kỹ thuật, cái máy này vẫn phải là tìm chuyên gia trong ngành làm rồi.Diêu Khôn quả nhiên đi, hơn nữa đối phương vài ngày đã làm xong.Kỳ thật cũng thực đơn giản, có một ít khó khăn Hoa Chiêu cũng đã từng nhìn thấy và chỉ ra, nếu không làm được thì có lỗi với chức danh giáo sư này rồi.Và họ đã thử nghiệm qua, đồ do các giáo sư cơ khí của các trường đại học danh tiếng làm ra tất nhiên rất khác, bánh sủi cao do họ làm ra có vị ngon, độ dày phù hợp, thậm chí còn ngon hơn bánh làm thủ công.Tốt rồi, hiện tại chi phí nhân công và nguyên liệu đều thoáng cái đã tiết kiệm được một phần lớn, Diêu Khôn đối với việc làm ăn này càng thêm tràn đầy tin tưởng.Ngày nghỉ, Diệp Thâm đến, thấy Diêu Khôn luôn chạy quanh vợ mình, toàn thân liền có chút hơi lạnh bốc lên.Nhưng rất nhanh anh liền phát hiện, Diêu Khôn tìm Hoa Chiêu, đều là có chính sự, hơn nữa nói xong cũng đi, phi thường giành giật từng giây.Nhưng đến chị gái anh cũng không giống với lúc trước.Lầm bà lầm bầm không dứt, một câu nói bốn năm lượt mà anh hình như nghe cũng không hiểu, giống như anh là người thiểu năng vậy."Tình huống gì vậy? Hắn luôn như vầy sao?" Diệp Thâm nhíu mày hỏi Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận