Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 785 - Đây Là Ba Ba.



Chương 785 - Đây Là Ba Ba.



Chương 785: Đây Là Ba Ba."Cái nhà kính này là chị làm đấy." Chị dâu Vương có chút ngượng ngùng nói.Hoa Chiêu nhìn vào sân nhà chị dâu Vương, thấy bên trong cũng đầy nhà kính.Thấy trên mặt Hoa Chiêu không có biểu lộ tức giận, chị dâu Vương thở phào tiếp tục nói: "Là như thế này, cái nhà kính mà em lưu lại lúc đầu, trồng một số loại rau củ quả, không phải lúc đó chị hỗ trợ thu sao, sau đó chị liền phát hiện, cái nhà kính này thực sự là đồ tốt!"Chị dâu Vương mặt mày hớn hở nói: "Mùa đông muốn ăn rau quả tươi rất khó khăn ah! Em lại dạy cho chị cách trông nom, chị nghĩ rằng tay nghề này không thể lãng phí, mà chỗ đất này cũng không thể lãng phí, chị liền tiếp tục trồng. . . Chính mình ăn không hết liền vụng trộm đi bán."Em chờ, chị đi lấy tiền!" Chị dâu Vương nói xong bước chân vội vàng trở lại nhà mình.Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, đây là dùng nhà kính của cô muốn chia hoa hồng cho cô? Không sai ah, cô cái gì cũng không làm, chỉ an vị chờ lấy tiền rồi.Cô cùng Diệp Thâm vào nhà, tìm được chìa khoá trước đó đã lưu lại ở một góc bí mật, mở cửa phòng.Thông gió ngay lập tức.Cô mấy năm này không ở đây cũng không nhờ chị dâu Vương giúp cô trông nhà. Nhà của cô, cô không muốn người khác tùy tiện ra vào.Hai người vừa mở ra tất cả cửa sổ, chị dâu Vương liền mang theo một cái túi đi vào.Cô ấy cũng là người sảng khoái, vừa vào nhà đã đem tiền trong túi đều đổ xuống trên mặt bàn, mấy xấp 10 đồng đấy, mấy 2 đồng 5 đồng đấy, còn có một đống tiền hào.Còn có một quyển sổ sách.“Chị sẽ nói cho em vườn nhà em trồng được bao nhiêu rau củ, bán được bao nhiêu tiền trước.” Chị dâu Vương mở sổ ra, chỉ cho Hoa Chiêu xem.Từ mùa xuân sau khi cô rời đi, chị dâu Vương liền hành động rồi, dựng nhà kính lớn, trồng rau củ, mùa hè mặc dù đưa ra thị trường sớm hơn một tháng nửa tháng, nhưng chị ấy cảm thấy có thể kiếm được tiền, nên đã làm luôn!Không nghĩ tới thật đúng là buôn bán lời không ít tiền.Bất quá ngay từ đầu vẫn ít, số lượng cũng nhỏ, lúc ấy chị chỉ dám dựng hai cái nhà kính.Những cái khác là chậm rãi dựng lên.Sau khi đất nước mở cửa mới chính thức kiếm được tiền, tùy tiện chào giá, không cần che giấu, sẽ không sợ bị bắt đi."Tổng cộng 3563 đồng 8 mao tiền." Chị dâu Vương tính toán con số cuối cùng: "Nhưng mua vải nhựa plastic tổng cộng dùng 423 đồng. Còn lại đều ở đây rồi, cho em."Hoa Chiêu đợi cả buổi không thấy chia tiền, sững sờ: "Đều cho em? Chị thì sao? Chờ em nói phần phân chia sao? Vậy thì. . .""Đừng đừng đừng!" Chị dâu Vương lập tức khoát tay: "Chị chỉ hỗ trợ em trồng, hỗ trợ em bán, sao có thể lấy tiền! Em chỉ cho chị tay nghề này, chị ở nhà cũng dựng nhà kính, cũng kiếm được số tiền như vậy, chị đã đủ hài lòng!"Hơn 3000 đồng ah, cô ấy không có công tác, đã cho rằng cả đời mình cũng không kiến nổi số tiền này!Nhưng Hoa Chiêu đã mở ra cho cô ấy một cánh cửa mới, để cho cô ấy phát hiện một thế giới mới.Lúc này mới hơn 2 năm, cô ấy đã buôn bán lời nhiều như vậy, tương lai còn có nhiều lần 3000 đồng như vậy còn chờ cô ấy.Cô ấy bây giờ địa vị ở nhà chồng, ở nhà mẹ đẻ, ở trước mặt chồng, trước mặt con cái, quả thực là vương giả!"Chị dâu thật sự cảm ơn em!" Chị dâu Vương đột nhiên đỏ vành mắt: "Đừng nói chỉ có một chút việc kia, không chỉ đem hết số tiền bán được rau củ trong sân nhà em cho em, dù là đem một phần tiền kiếm được do bán rau củ trong sân nhà chị cho em, chị cũng nguyện ý!"Em đã giúp chị được sống có tôn nghiêm!"Thấy cô ấy thật sự thành tâm, Hoa Chiêu không tiếp tục cự tuyệt, cười nhận lấy tiền của cô.Chị dâu Vương cũng an tâm rồi, kìm nước mắt cười lên: "Diệp Thâm đây là vừa làm nhiệm vụ trở về sao? Cũng không biết nhiệm vụ gì mà đi lâu như vậy. . . Vậy hai ngươi cứ nói chuyện tán gẫu, chị về nhà!"Cô ấy tuy không biết từ "Đem làm bóng đèn" này, nhưng cô ấy biết rõ chuyện này.Người ta là vợ chồng trẻ xa cách lâu ngày gặp lại, cô ấy xem náo nhiệt làm gì.Hoa Chiêu nhìn sổ sách cười đến vui vẻ, những người đáng yêu vẫn còn rất nhiều."Anh đói bụng." Diệp Thâm đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, cọ cọ vào tóc của cô nói ra."Đói bụng cũng phải quét dọn vệ sinh trước mới có thể làm cơm, nồi chén đã vài năm không chùi rửa, tất cả đều là bụi." Hoa Chiêu nói."Trên giường phủ một tấm ga, xốc lên sẽ không còn bụi rồi." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu. . . . Hoá ra là muốn ăn cô!"Không được, chúng ta dọn dẹp một chút rồi còn về nhà." Hoa Chiêu lầm bầm nói.Diệp Thâm chỉ là qua nơi này lộ cái mặt, lát nữa còn phải về tứ hợp viện đấy.Tránh khỏi đến lúc đó cô mang thai, những người này lại nghi thần nghi quỷ nói này nói kia.Đêm qua bọn họ không dùng biện pháp, hiện tại khách sạn cũng chưa có dịch vụ thu phí tri kỷ.Mà thân thể cô đụng một cái liền mang thai, vừa rồi lại không phải kỳ an toàn.Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi."Không kém chút thời gian này, trở về sẽ không có thời gian." Diệp Thâm nói xong, đem cô ôm vào phòng ngủ.Hoa Chiêu căn bản kháng cự không được.Được rồi, cũng không muốn kháng cự.Sau khi trời tối, hai người cuối cùng trở về nhà bên kia.Nhìn thấy cô, ba bảo bảo đều sững sờ."Mẹ! ~" Cẩm Văn phản ứng đầu tiên, vui vẻ chạy tới.Dù sao mấy ngày nay bé không có việc gì liền nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, chờ mong bóng dáng của mẹ sẽ xuất hiện ở chỗ đó."Ah! ~" Vân Phi lại nhào về phía Diệp Thâm, bất quá tiểu gia hỏa còn rất cẩn thận, kích động như vậy mà không có lỡ miệng.Diệp Thâm xoay người, bế thằng bé lên.Thật là một cậu bé ngoan, có thiên phú tham gia quân ngũ!Anh không hi vọng con gái mình sẽ tham gia quân ngũ trong tương lai, nhưng Vân Phi, phải đưa vào rèn luyện một chút!Về phần thằng bé muốn ở bên trong cả đời, hay là như bác cả của nó ở vài năm rồi đi ra, đến lúc đó sẽ theo ý của nó.Thúy Vi cũng chạy đến trước mặt Hoa Chiêu, ôm bắp đùi cô, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thâm."Mẹ, chú này nhìn có chút quen mắt ah."Diệp Thâm hiện tại mặc một thân quân trang, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy mấy bảo bảo tuy kích động, nhưng anh khắc chế lấy chính mình, chỉ có ánh mắt long lanh đã nói lên anh đang rất vui vẻ.Anh phải nỗ lực để cho bọn nhỏ phân biệt được đâu là Diệp Thâm, đâu là Tô Hằng.Chỉ ngoại trừ Vân Phi biết rõ chân tướng thì không cần."Nhìn quen mắt sao? Bởi vì khi còn bé con đã nhìn hình ah." Hoa Chiêu vuốt đỉnh đầu Thúy Vi vừa cười vừa nói: "Đây là ba ba ah."Kể từ khi biết Diệp Thâm tham gia loại nhiệm vụ này, trong nhà chỉ vẹn vẹn có mấy tấm ảnh của Diệp Thâm cũng đã bị Hoa Chiêu cẩn thận giấu kỹ rồi.Chỉ là lúc bọn nhỏ khi còn bé muốn ba ba, cô mới đưa ra đưa cho bọn chúng nhìn xem.Xuất ngoại hai năm qua bọn nhỏ đến ảnh chụp cũng chưa thấy qua, ấn tượng đối với ba ba có chút mơ hồ."Ba ba. . ." Thúy Vi ngơ ngác nhìn Diệp Thâm nửa ngày, cuối cùng đem anh và người trong mấy tấm ảnh chụp trong trí nhớ liên hệ lại với nhau, lập tức bổ nhào qua ôm lấy đùi Diệp Thâm: "Ah! Ba ba ~ "Con bé khóc lớn.Diệp Thâm cũng đem con bé bế lên, để con bé đem cái đầu nhỏ nằm ở cổ của anh.Vân Phi cũng ép xuống, ghé vào bên kia.Cái động tác quen thuộc này, hơi thở quen thuộc này, cảm giác quen thuộc, lập tức khơi gợi lên ký ức xa xôi của Thúy Vi, con bé rốt cuộc cũng xác định người này thật sự là ba ba của mình."Oa ~" nhưng con bé lại càng khóc dữ dội hơn rồi.Diệp Thâm cũng bị con bé khóc đến đáy mắt đỏ lên.Diệp Danh đứng ở một bên, có chút ghen tỵ. . . . Cũng là hơn hai năm không gặp, lúc tiểu gia hỏa vừa từ nước ngoài trở về gặp anh, cũng không ủy khuất như vậy.Cẩm Văn chỉ ôm cổ Hoa Chiêu, tò mò nhìn anh chị cùng "Ba ba" .Trong trí nhớ của bé không có một chút sự tồn tại nào của "Ba ba", ngược lại cũng không kích động.Chỉ có điều. . . ."Mẹ, chú này, không, ba ba nhìn rất giống chú Tô ah." Bé nói ra."Khục khục khục!"Người khác nghe được câu này không có phản ứng gì, chỉ có Diêu Lâm cũng ở một bên, thiếu chút nữa đem mình sặc chết.Mà Diêu Khôn, cũng bị hù chết.Nhắc đến ai không nhắc, lại nói đến Tô Hằng làm gì. . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận