Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 90 - Chú



Chương 90 - Chú



Chương 90: Chú.“Cháu mang theo cái nhân sâm trăm năm kia?” Lưu Học Lễ vẫn là chú ý tới điều này: “Ta xem một chút được không?”“Có thể ạ.” Hoa Chiêu cũng vừa nấu xong, đặt thức ăn lên bàn, vào nhà lấy ra một hộp bánh quy bệt, bằng sắt.Ngày nay, bánh quy được đóng gói trong hộp thiếc đặc biệt phổ biến, thể hiện chất lượng cao.Hoa Chiêu mở hộp và bên trong là 4 cây nhân sâm được bọc trong rêu.Một cây 100 tuổi và 3 cây 20 tuổi.Cô đã thêm vào một gốc vào hai ngày trước.Trước đây cô chỉ muốn tặng ông nội và cha của Diệp Thâm mỗi người một cây, nhưng bây giờ thấy cô cũng rất tốt nên lại tặng một cây."Ôi!..." Lưu Học Lễ thán phục nhìn nhân sâm trong hộp."Ta có thể chạm vào không?"“Tuỳ ý.” Hoa Chiêu nói.Lưu Học Lễ cẩn thận từng li từng tí cầm cây nhân sâm trăm tuổi, xem xét ngũ hành của nó rồi ngửi thử, có một mùi nhân sâm nồng nặc, mùi thơm hơn nhiều so với cây nhân sâm núi trăm tuổi mà ông từng thấy trước đây, là vì tươi mới sao?Cây mà ông đã gặp được cất giữ hơn 30 năm.Thực sự muốn lấy một chút rễ cây nếm thử ah ... nhưng ông không thể. Những củ sâm rừng 100 năm tuổi rất quý, nếu bị kéo xuống hư mất sẽ không thể bán được giá tốt.Ông hướng ánh mắt về phía ba cây nhân sâm nhỏ kia.“Bán cho chú và bán cho chú, chỉ một cây thôi!” Ông nóng nảy nói, nhiều hơn ông cũng mua không nổi.“Không được.” Hoa Chiêu nói: “Cháu dự định cho ông nội, cha và cô của Diệp Thâm mỗi người một cây trong số này, không thể bán được.”“Oa!” Lưu Học Lễ lập tức nhìn Diệp Phương đầy hâm mộ và ghen tị.Diệp Phương sửng sốt, sau đó tựa vào trên sô pha vẻ mặt vui mừng, đắc ý nói với Lưu Học Lễ: "Cây của em, có thể cho anh một chút nhân sâm để nếm thử."Bà nhận món quà của Hoa Chiêu một cách thoải mái, và bà tin rằng chính mình vẫn có thể trả nổi.Hoa Chiêu vui vẻ cười, cô thích người cô này, cô không thích mấy người dối trá đẩy tới đẩy lui.“Ba cây này không phân biệt cho ai đúng không?” Lưu Học Lễ hỏi ngay.“Không phân biệt, bác chọn một cái thật tốt cho cô a, kỳ thật cháu cũng không biết nhiều lắm về nhân sâm.” Hoa Chiêu nói.“Ai tốt tốt, cháu thật tốt với cô của mình.” Lưu Học Lễ khoa trương nói. Quả nhiên đã chọn một cây ông nghĩ là tốt nhất.Ông là Tây y, nhưng trước khi học Tây y, đã học Trung y mấy năm rồi, bây giờ mỗi năm phải bỏ ra một hai tháng để học về Trung y, đây là do nhà nước chủ trương.Yêu cầu ông bốc thuốc Đông y thì không được tốt lắm, nhưng nhờ ông phân biệt một loại thuốc cũng không có vấn đề gì.Lưu Học Lễ lấy ra một củ sâm hơi dày, lôi một chút rễ sâm vào miệng, lập tức bị mùi thơm dược nồng nặc của nó làm cho choáng váng.Ông cũng đã từng ăn nhân sâm, đừng nói là 20 tuổi, 50 năm cũng đã nếm qua một chút ... Cái này cảm giác tốt hơn nhiều so với những cây 50 năm khác là như thế nào? Hay là do đang tươi có tác dụng tốt? Địa thế của thôn Hoa Chiêu có tốt hơn ?Có lẽ là cả hai.Hơn nữa không nghe thấy ư, những ngọn núi chỗ người ta có rất nhiều sâm hoang dã, đất, nước và khí hậu khẳng định phải rất tốt!“Thật tốt quá.” Lưu Học Lễ gật đầu liên tục, lúc đầu nghe Hoa Chiêu nói khoa trương như vậy, còn tưởng con bé lấy ra nhân sâm giả đây này…Hiện tại núi nào dám nói hắn có nhiều nhân sâm sơn dã?Có thể có rất nhiều cây được gieo trồng.Cách đây nhiều năm lúc nhân sâm đươc đưa đi làm cống phẩm đã có kỹ thuật trồng nhân tạo, có thể nói bây giờ đã rất thuần thục.Nhân sâm của Hoa Chiêu trông rất tốt, hơi giống nhân sâm trồng, nhưng hương vị và dược tính chắc chắn không phải bất kỳ loại nhân sâm trồng nào có được."Tiểu Hoa, ta là chú của ngươi. Tuy rằng chỉ là bề ngoài, ta và cô của cháu cùng nhau lớn lên. Quan hệ nhất định còn thân thiết hơn cả thân thiết!"“Vâng, thưa chú.” Hoa Chiêu khéo léo gật đầu: “Thưa chú tốt.”Lưu Học Lễ không khỏi bật cười, đứa trẻ này sao lại buồn cười như vậy.Ông ta cười một tiếng rồi nói tiếp: "Chú cầu cháu chuyện này, nhà cháu còn nhiều sâm nữa không? Chọn một củ bán cho chú, cũng phải 30 đến 50 năm đấy. Nhiều hơn chú mua cũng không nổi…Hơn nữa chú có thể giới thiệu bạn bè cho cháu, không cần cháu hỏi loạn khắp nơi, sẽ bị người ta lừa gạt"Hoa Chiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi! Cám ơn chú!"Đây là lý do tại sao bây giờ cô lại lấy nhân sâm ra trước mặt hai người, cô thật sự không quen biết ai, và cô cũng không muốn trực tiếp cầm nhân sâm đến hiệu thuốc, bị tra khảo, chất vấn, và có thể bị lừa gạt.Cô cảm thấy an tâm khi giao nó cho người của Diệp gia.Cô cũng quan sát hai ngày rồi mới quyết định lấy ra, nếu như không thể đáp ứng được tâm lý của cô, cô chỉ có thể chờ Diệp Thâm trở về.“Hiện tại ta đã nghĩ đến chủ nhân của củ nhân sâm một trăm năm tuổi này.” Lưu Học Lễ nói, “Ta nhất định có thể bán giá lớn cho cháu!”“Chờ đã.” Diệp Phương nói: “Từ từ, ta còn có một ứng viên thích hợp hơn.”"Ai? Chúng ta đang nghĩ tới cùng một người sao? Lão tam của nhà họ Hạ?""Không." Diệp Phương hỏi Hoa Chiêu: "Cháu thật sự muốn mua nhà? Là ở bên cạnh nhà Diệp Thâm."Hoa Chiêu liên tục gật đầu, thẳng thắn nói: "Đương nhiên! Cháu vẫn là mua nhà riêng. Danh chính ngôn thuận một chút, ông nội sống mới an tâm hơn..."Diệp Phương trong mắt mang theo ý cười sâu xa, xem, người ta là một cô gái nông thôn nhưng lại rất hiểu chuyện, chị dâu bà cùng cháu trai lại không hiểu, lại luôn nhớ thương đồ của người khác.“Ngày mai chúng ta sẽ dùng củ sâm này làm nước cờ đầu để xem những người hàng xóm xung quanh, những người muốn đổi nhà với chúng ta.” Diệp Phương nói, “Loại sâm này tốt hơn nhiều so với tiền”.Sâm rừng trăm năm khó kiếm, người cần gấp thì trăm vạn, người không cần dùng, có tiền cũng có thể gom cả chục vạn, chờ đến ngày họ cần.Cho nên giá trị của loại sâm này lên tới hơn 10 vạn.Một sân trong nội thành là đủ.Hoa Chiêu vui vẻ cười: "Ăn cơm đi, ngày mai đi xem nhà!"Khi cô hét lên, Lưu Học Lễ rốt cuộc không nhịn được nữa: "Tôi đã muốn ăn cơm từ lâu rồi, thơm quá!""Oa! Thơm quá !!" Ngay khi cơm vừa vào miệng, Lưu Học Lễ đã kêu lên và chẳng quan tâm đến nói chuyện.Ông ta ở độ tuổi 40, đã góa vợ nhiều năm, sống một mình và luôn ăn trong quán, và ông cảm thấy rằng chức năng vị giác của mình đã giảm sau khi ăn.Bữa cơm làm ông rơm rớm nước mắt.Tại sao Diệp Thâm không phải là con trai của ông? Nếu đây là con dâu của ông, như vậy ông có thể ăn ngon mỗi ngày."Tiểu Hoa, cháu nhớ nhé, ta là chú ruột của cháu!" Lưu Học Lễ nói, "Sau này cháu bị bệnh ... Không, sau này có chuyện thì đến tìm chú! Chú có thể giải quyết mọi việc cho cháu! Chú quen biết nhiều người, đều là chú cứu mạng đấy! "“Chú thật lợi hại!” Hoa Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.“Nếu không có việc gì, ngươi hãy thường xuyên tới thăm chú, nhà của chú…có rượu ngon!” Lưu Học Lễ nói.Diệp Phương đột nhiên nói: "Không phải đều tặng cho tiểu Hoa sao? Để khi rời đi liền mang theo."Lưu Học Lễ: "......"“Hahaha.” Hoa Chiêu bật cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận