Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 714 - Doạ Ngất.



Chương 714 - Doạ Ngất.



Chương 714: Doạ Ngất.Lý Thế An về đến nhà, liền thấy Tề Hiếu Trinh đứng ở cửa ra vào chờ mình.Trong tay Lý Thế An có mấy vệ sĩ, Tề Hiếu Trinh liền nhịn xuống không nói chuyện.Đợi hai người tiến vào thư phòng, Tề Hiếu Trinh lập tức hỏi: "Như thế nào rồi? Lấy được sao?"Bất quá thấy biểu cảm của Lý Thế An, bà ta liền đoán không lấy được.Quả nhiên, Lý Thế An lắc đầu."Làm sao lại như vậy? Có người đoạt với ông? Ông không đoạt được? Mấy món đồ trang sức cũ mà thôi!" Bà ta vẻ mặt nghi vấn mà nhìn Lý Thế An.Bà ta biết rõ bí mật của chiếc nhẫn kia. . . .Nó có thể mang đến vận may!Đeo nó lên đi rút thưởng, chỉ cần có giải thưởng, tất nhiên trăm rút trăm trúng!Lý Thế An năm đó chính là dựa vào cái này để làm giàu đấy.Nhưng đổi tay không đeo nhẫn sẽ không hiệu quả.Hơn nữa thay người mang cũng không được, chiếc nhẫn kia giống như đã nhận chủ rồi.Bằng không thì bà ta đã sớm. . . .Bà ta cùng Lý Thế An từng có khoảng thời gian vui vẻ nhưng sau khi làm chuyện đó, cả hai không còn thân mật khăng khít nữa.Thay vào đó, lại đề phòng lẫn nhau!Thậm chí, muốn giết chết đối phương!Đặc biệt là khi trong lúc vô tình bà ta phát hiện ra bí mật của chiếc nhẫn.Cũng may bà ta có thủ đoạn, làm cho Lý Thế An kiêng kị, nhiều năm như vậy vẫn không dám động vào bà ta.Bất quá cũng chỉ có thể như thế, Lý Thế An về sau lại cưới mấy người vợ bé, sinh ra một đống con, căn bản không đem bà ta để vào mắt.Nghĩ tới những thứ này, Tề Hiếu Hiền lại nhăn lông mày.Lý Thế An có bao nhiêu vợ bà ta đã không còn để ý, có 100 người bà ta cũng mặc kệ, bà ta để ý chính là mấy đứa con.Những nghiệt chủng kia, đừng hòng cùng con bà ta tranh đoạt tài sản! Phân chiếc nhẫn! Phân đồ Diêu Nga lưu lại!"Không phải ông đang lừa gạt tôi chứ?" Tề Hiếu Trinh không khách khí nói."Người đã mua những thứ đó sống trong khách sạn này. Nếu bà có khả năng lấy lại đồ từ cô ta, liền theo như ước định lúc trước, mỗi người một cái.” Lý Thế An đưa cho bà ta một tờ giấy nói ra.Chiếc nhẫn trên tay ông ta ban đầu là của Diêu Nga cho đấy, chiếc nhẫn nam duy nhất trong bộ trang sức đó.Tề Hiếu Trinh lại nhìn chằm chằm vào hai mắt ông ta, đề phòng lẫn nhau cả đời, bà ta có thể xem hiểu biểu cảm của Lý Thế An, đây là thật sự không lấy được."Tốt, vậy thì tôi đi."Tề Hiếu Trinh ra khỏi thư phòng, lập tức đi vào phòng của cháu gái."Đi, Annie, cùng bà nội đến một nơi." Một bà lão như bà ta đột nhiên đến thăm nói mua đồ trang sức có chút đột ngột, không bằng mang thêm người ngụy trang.Hơn nữa đứa cháu gái này là bảo bối của bà ta, lớn lên giống như đúc bà ta lúc còn trẻ.Thấy con bé, bà ta tựa hồ như thấy được tuổi trẻ của chính mình, thấy Annie sống được vui vẻ tự tại, thật giống như chính bà ta được sống như vậy.Cho nên bà ta muốn đem những thứ tốt nhất cho con bé.Lý An Ny nhưng lại miễn cưỡng không muốn động: "Cháu không muốn đi ra ngoài, Diêu Khôn. . . Không sao chứ? Nếu hắn có chuyện, người Diêu gia có thể đánh đến tận cửa tìm cháu không?"Nói ra câu cuối cùng, đáy mắt cô ta có chút chột dạ hoảng sợ.Cô ta cùng Diêu Khôn là vị hôn phu hôn thê, khi còn bé trong nhà đã làm chủ định ra đấy.Cô ta tuy không hài lòng về gia thế của Diêu gia, nhưng Diêu Khôn lớn lên tương đối xuất sắc, người cũng ưu tú, đối với cô ta cũng tốt, cô ta cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý.Ai biết một tháng trước kia, cô ta gặp được chân mệnh thiên tử, bất chấp sự phản đối của gia đình, cô ta đã chia tay với Diêu Khôn.Trong cơn tức giận còn đem chuyện khi còn bé nghe lén ông bà nội nói chuyện nói ra ngoài. . . . .Diêu Khôn liền nhất thời nghĩ không ra uống thuốc rồi.Nhưng hắn là đứa cháu trai duy nhất của Diêu gia, thực sự chết rồi, Diêu gia sẽ tìm cô ta dốc sức liều mạng đấy?Nhớ tới cái này, Tề Hiếu Trinh cũng tức giận với cô ta."Cái con nhóc nhà cháu, cháu không biết bà nội vì mối hôn sự này của cháu, đã mất bao nhiêu công sức, phí hết bao nhiêu sức lực! Lập tức sắp thành công rồi, lại bị cháu hủy đi!" Tề Hiếu Trinh cốc đầu cô ta tức giận nói.Những món đồ trang sức kia nhiều năm như vậy, bọn hắn trộm cũng trộm qua, mua cũng mua qua, lừa gạt cũng đã lừa gạt, chỉ là không thành công!Hai lão bất tử của Diêu gia kia, che chở mấy món đồ hư như vậy, giống như đang che chở Diêu Nga vậy. . . .Bọn hắn không có biện pháp, chỉ có thể thay đổi mạch suy nghĩ, để cho cháu gái của mình gả cho cháu trai duy nhất của Diêu gia, vậy đồ gia truyền kia, có thể thuận lợi tới tay.Chỉ có điều phí chút thời gian.Kết quả lập tức sắp thành công rồi, lại có rủi ro.Lý An Ny có chút không hiểu, cô ta cùng Diêu Khôn kết hôn làm sao lại có thể sử dụng hai chữ "Thành công"?Bất quá những chuyện này đã không còn quan trọng, dù sao hôn sự của bọn họ đã không thành.Nhớ tới cái này, cô ta vẫn rất vui vẻ đấy.Hơn nữa vài ngày chưa đi ra ngoài, chưa gặp người trong lòng rồi, cô ta có chút nhớ hắn rồi."Bà nội, chúng ta muốn đi đâu à?" Lý An Ny hỏi."Đi khách sạn Windsor." Tề Hiếu Trinh nói.Lý An Ny nghe xong con mắt liền sáng ngời, cái khách sạn này ở ngay tại Phố Wall, cách chỗ người trong lòng cô ta làm việc không xa, không chừng còn có thể nhìn thấy hắn đây này!Cô ta lập tức mặc quần áo tử tế đi ra ngoài rồi.Đáng tiếc bà nội thúc dục quá gấp, cô ta không có thời gian trang điểm cho xinh đẹp.Hai người đến nơi, Hoa Chiêu đang đợi bảo mẫu và vệ sĩ đi dạo bên ngoài trở về, chuẩn bị trả phòng liền rời đi.Thấy Tề Hiếu Trinh, Hoa Chiêu không nhận ra, nhưng nhìn đến Lý An Ny một bên bà ta, Hoa Chiêu lại liếc qua đã nhận ra rồi.Cô ta thật sự cùng Tề Hiếu Trinh lớn lên rất giống.Cái tấm hình kia, vẫn còn trên người Hoa Chiêu đấy, thỉnh thoảng lấy ra liếc mắt nhìn Diêu Nga, thuận tiện quét mắt một vòng Tề Hiếu Trinh.Thấy Hoa Chiêu, Lý An Ny trừng mắt, sau đó là nhíu mày.Làm sao có thể có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy!Bà nội tìm cô ta làm gì?Lúc này Lý An Ny mới nhớ tới hỏi, cô ta kéo kéo cánh tay bà nội.Kết quả Tề Hiếu Trinh không có phản ứng.Bà ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hoa Chiêu, trừng to mắt, cứng đơ lại rồi.Cô so với Lý Thế An còn nhỏ tuổi hơn, bảo dưỡng cũng tốt, không bị mắt viễn thị, lại gần như vậy, bà ta thấy rất rõ ràng!"Diêu, Diêu. . ."Hoa Chiêu nhìn bà ta, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười.Nụ cười này, ôn nhu như nước, giống Diêu Nga trên tấm ảnh mười phần.Tề Hiếu Trinh lập tức hai mắt khẽ đảo, ngất luôn."Cô đã làm gì bà nội tôi? !" Lý An Ny lập tức hô.Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái: "Làm cái gì? Cô không phải đều nhìn xem đó sao? Tôi còn chưa kịp hỏi các người là ai?""Cô không biết chúng tôi?" Lý An Ny đỡ Tề Hiếu Trinh, ngoài ý muốn hỏi."Cô biết tôi sao?" Hoa Chiêu hỏi.Lý An Ny lắc đầu.Hoa Chiêu lại đoán được các cô là ai, tới làm gì.Cô cũng là không muốn cùng bọn họ nói nhảm, mới cố ý dọa Tề Hiếu Trinh đấy. Chỉ có điều không nghĩ tới lá gan bà ta lại nhỏ như vậy."Cô không mang bà ta đến bệnh viện sao?" Hoa Chiêu hỏi."Ah nha." Lý An Ny rốt cuộc cũng là người hiếu thuận đấy, lúc này cũng chẳng quan tâm bới móc, trước tiên đưa bà ngoại đi bệnh viện quan trọng hơn.Cô ta gọi phục vụ tới kéo Tề Hiếu Trinh đi nha.Hoa Chiêu lập tức gọi người một nhà đến đi nhanh.Không nghĩ tới Lý Thế An thật sự đến tìm cô rồi, vậy cô phải làm chút chuẩn bị.. . .Tề Hiếu Trinh nửa đường liền tỉnh, nghe nói muốn đưa mình đi bệnh viện, bà ta lập tức nói ra: "Không đi bệnh viện, không đi bệnh viện, về nhà!"Bà ta lại không phát bệnh, bà ta là bị sợ đến ngất rồi!Người kia, người kia. . . .Ô tô về đến nhà, Tề Hiếu Trinh không biết bộc phát khí lực ở đâu ra, xông vào phòng của Lý Thế An cùng vợ bé thứ sau, thò tay liền cào cấu."Ông có ý gì? ! Ông tìm người như Diêu Nga đi ra, là biết rõ tôi có tâm bệnh, muốn hù chết tôi sao? !"Lý Thế An đang muốn đánh lại, nghe thấy lời của bà ta ngây ngẩn cả người: "Diêu Nga?"Cái tên này là cấm kị giữa hai người bọn họ.Bọn hắn đối với người Diêu gia luôn ở ngoài miệng nói hoài niệm, nhưng khi chỉ có hai người bọn họ, bọn họ chưa bao giờ nhắc tới."Bà nói ai như Diêu Nga?" Lý Thế An hỏi."Còn có thể là ai? Chính là người ông để cho tôi đi tìm!""Cô ta giống Diêu Nga? Trách không được Diêu Lâm lại có phản ứng kia. . ." Sắc mặt Lý Thế An biến hóa cả buổi, đột nhiên đi ra cửa tìm quản gia.Hiện tại lại để cho Tề Hiếu Trinh đi tìm người là không thể nào, bà ta thực sự bị hù chết."Ông sắp xếp người, đem Hoa Chiêu kia bắt lại, đưa đến khu nhà cũ đi. Nhớ kỹ, phải sống đấy, không được để người bị thương!"Vốn dĩ ông ta chỉ muốn đồ vật, nhưng bây giờ đột nhiên muốn gặp người, thật sự rất giống Diêu Nga sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận