Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 518 - Lại Có.



Chương 518 - Lại Có.



Chương 518: Lại Có.Hoa Chiêu mỗi ngày đến đi vội vàng, cô không thể rời nhà trong thời gian quá dài, mà ở trong đó lại xa, cho nên buông đồ đạc rồi lại nhanh chóng thu thập, thu dọn xong liền đi, ngoại trừ mấy nhà ở xung quanh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào trong tòa nhà ở phía xa kia.Cô cũng không hiếu kỳ, về sau cũng có thể nhìn thấy đấy....Liên tục bề bộn hơn mười ngày, lập tức đã gần tới thời gian chuyển nhà rồi, Hoa Chiêu lại đột nhiên không muốn bận rộn nữa.Toàn thân mệt mỏi, muốn ngủ, rõ ràng buổi sáng vừa tỉnh, cơm nước xong xuôi liền mệt nhọc, hơn nữa cũng ăn không ngon, mấy ngụm đã no rồi."Trời quá nóng, nếu không mua cái quạt a." Diệp Thư một bên vừa lau mồ hôi vừa nói.Viện này mát mẻ, bọn hắn đã quên mua quạt.Nhưng năm nay mùa hè ở thủ đô đặc biệt nóng, cô mỗi ngày cũng không muốn chạy tới chạy lui rồi, làm mình rám đen!Hoa Chiêu ngồi ở chỗ kia ngẩn người, không lên tiếng.Diệp Thâm lo lắng sờ sờ trán của cô, không nóng ah."Có phải còn có chỗ nào không thoải mái? Nếu không chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi." Anh nói ra.Mấy ngày hôm trước khá tốt mà, hai ngày này đột nhiên lại ỉu xìu rồi, đặc biệt là đêm qua, chưa hoạt động xong đâu, cô lại ngủ thiếp đi…"Hoặc là quá mệt mỏi? Mấy ngày nay em cũng đừng đi theo anh chạy, tự mình ở nhà nghỉ ngơi đi."Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói ra: "Hay là đi xem bác sĩ a."Diệp Thâm kéo tay cô, đứng lên liền đi.Hoa Chiêu cho tới bây giờ cũng không phải là người yếu ớt, cô nói muốn đi gặp bác sỹ, vậy khẳng định là nhịn không được rồi!"Đến cùng là em không thoải mái ở đâu?" Anh nói xong cảm giác Hoa Chiêu đi quá chậm rãi, xoay người lại đem người bế lên, nhấc chân bỏ chạy.Đợi Diệp Thư kịp phản ứng đuổi theo ra đi, bóng người cũng không thấy nữa."Làm sao vậy, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?" Cô lo lắng lại mờ mịt mà hỏi thăm mẹ mình, lại phát hiện mẹ già đang ngồi kia tiếp tục ăn cơm, hình như một chút cũng không nóng nảy, trên mặt còn mang theo nụ cười không hiểu được?Tình huống này là như thế nào?Miêu Lan Chi liếc cô trắng mắt: "Con không hiểu.""Sao con lại không hiểu? Mẹ nói con nghe một chút!"Miêu Lan Chi lại liếc cô: "Chuyện sinh đứa nhỏ, con hiểu không?"Diệp Thư sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, trợn mắt há hốc mồm."Lại có? Lúc này mới mấy tháng!"Miêu Lan Chi thay đổi một phương hướng khác lại liếc cô: "Cũng hơn nửa năm mới có, tính toán một chút thì là chậm."Diệp Thư run lẩy bẩy khóe miệng: "Thế nhưng mà Tiểu Thâm cũng mới trở về hơn mười ngày ah.""Vậy thì có sao, vậy thì có gì kỳ quái hay sao? Người ta trước kia một lần thì có, lần này cũng bao nhiêu lần rồi…Một chút cũng không kỳ quái!"Kỳ thật từ lúc Diệp Thâm trở về, bà đã lưu ý việc này đây này.Sinh nhiều là phúc, hơn nữa khi bà nghe được tiếng gió ở bên trên về kế hoạch hóa gia đình, bà có chút sốt ruột, luôn ngóng trông Hoa Chiêu có thể trước khi chính sách toàn diện được chứng thực thì sinh nhiều hơn mấy đứa.Lần này, "chuyện tốt" của Hoa Chiêu đã hai ngày không đến, bà đã đoán được rồi nên cũng không vội vàng chút nào.Quần áo của đứa bé thứ 3 có thể mặc lại của anh chị, cả nam và nữ đều mặc được.…Không đúng! Đứa thứ ba sẽ sinh vào mùa hè! Anh trai chị gái của nó nhưng lại sinh vào mùa đông đấy, quần áo căn bản mặc không đến rồi!"Đi một chút, cùng mẹ mua chút vải vóc đi!" Miêu Lan Chi lôi kéo con gái muốn đi, đột nhiên nhớ tới, bà mà đi trong nhà liền không có người xem hai đứa nhỏ rồi, cũng không được.Vẫn là trông hai đứa bé quan trọng hơn. . . ."Con đi mua cho mẹ tất cả các loại vải bông tinh khiết, thoáng khí trong trung tâm thương mại! Loại sáng màu đấy!"Thấy Diệp Thư còn đứng đó ngẩn người không nhúc nhích, Miêu Lan Chi đột nhiên nổi giận đánh đến: "Con nói một chút xem, người ta đã muốn sinh đứa thứ ba rồi, con cũng không nóng nảy sao được? Con cũng hơn 30 rồi, còn muốn kéo tới khi nào? Kéo dài tới khi không sinh được? Cùng với chị dâu cả của con gom góp thành một đôi?"Hiện ở bên ngoài nhiều người đàn ông như vậy theo đuổi con, đều muốn xếp hạng ra khỏi thủ đô rồi, cũng không có một người nào có thể lọt vào mắt con hay sao? Diệp Thư! Mẹ đã nói với con, trong vòng ba tháng…"Diệp Thư đã chạy: "Con đi mua vải cho mẹ!". . . . .Hoa Chiêu cũng đoán được hai ngày này cô không thoải mái là có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng hiện tại không có que thử thai, vẫn phải đến bệnh viện nhìn xem mới yên tâm.Cô trực tiếp lôi kéo Diệp Thâm đang lo lắng đi tìm Diệp Phương.Diệp Phương nghe cô nói bệnh trạng, lại nhìn nét mặt của cô, liền đoán được.Mỉm cười với đứa cháu trai đang ngẩn người vì đã đoán được một chút, mang theo Hoa Chiêu đi rút máu.Kết quả biểu hiện của cô xác thực mang thai, thời gian tuy ngắn, nhưng giá trị progesterone rất tốt, cho thấy hiện tại em bé đang rất khỏe mạnh và cắm rễ vững vàng đấy.Diệp Thâm một đường đẩy Hoa Chiêu ngồi trên xe đạp về nhà, xe đạp căn bản không dám đi, chỉ đẩy trên đường.Lúc trước anh có con, trong thư mới biết điều đó, niềm vui sướng khi đó vẫn còn hiện rõ trong mắt anh, nhưng vẫn không thể sánh được với những gì anh được tận mắt chứng kiến, tận mắt nghe thấy.Anh cẩn thận từng li từng tí mà đẩy Hoa Chiêu, từng bước đi từng bước một, cảm giác mình đang đẩy thứ quý giá nhất trên đời, không thể phạm sai lầm.Hoa Chiêu cười đến ngọt ngào lại nói: "Lại không phải là lần đầu tiên làm cha, sao còn kích động như vậy?""Không giống với." Diệp Thâm nói ra, lại rất nhanh đổi giọng: "Không, đều giống nhau, mỗi một lần đều rất kích động."Hoa Chiêu cong cong khóe miệng, dáng tươi cười làm như thế nào cũng ngăn không được, vừa muốn nói cái gì, lại cảm giác xe đạp đột nhiên dừng lại.Diệp Thâm toàn thân căng cứng mà đứng thẳng người.Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn, liền gặp được Hạ Kiến Ninh cùng Hạ Lan Lan, thực sự đang đứng ở trước mặt.Hạ Lan Lan một tay đặt ở trên bụng, thấy ánh mắt của cô, lập tức bỏ tay xuống dưới, sau đó lại đắc ý nhìn cô.A!Hoa Chiêu cũng cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận