Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1544 - Đây là ngày tốt mà em nói sao?



Chương 1544 - Đây là ngày tốt mà em nói sao?



Chương 1544: Đây là ngày tốt mà em nói sao?Diệp Thư lập tức đẩy Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Em nhìn người phụ nữ kia đi, có phải là...”Hai chữ còn lại cô ấy không nói ra, không cần nói, Hoa Chiêu sẽ tự nhìn ra.Hoa Chiêu nhìn về phía cô ấy chỉ, thấy một người phụ nữ nghiêng người ngồi đối diện với các cô.Buổi tối mà còn đeo kính râm.Như thể cảm nhận được ánh mắt từ bên này, người phụ nữ kia hơi nghiêng người, quay lưng về phía họ.Không cho nhìn.Dáng người, kiểu tóc của cô ta đã thay đổi, chiếc kính râm đã che mất nửa khuôn mặt, nhưng Hoa Chiêu vẫn nhận ra người phụ nữ này chính là Diệp Đan.“Lá gan của cô ta cũng không nhỏ nhỉ, vậy mà vẫn dám quay về Bằng thành.” Hoa Chiêu nói.Năm đó Diệp Đan và Diệp Hưng mắc nợ quá nhiều nên đã bỏ trốn.Nhưng cũng phải nói, sau sự chèn ép không ngừng của Diệp Thâm trong vài năm qua, hoạt động kinh doanh hàng hóa nhập lậu của Bằng thành đã giảm mạnh.Mọi người đều cố gắng tìm cách kiếm tiền.Những người cùng nghề hồi đó đã thay đổi nghề nghiệp hoặc đã rời đi hết.Giờ gió yên sóng lặng.Hiện tại Diệp Đan quay về, cô ta cũng không bị người khác nhận ra rồi kéo vào ngõ nhỏ để trả thù.“Em nhìn người bên cạnh...” Diệp Thư lại nói: “Đứa trẻ đó, không lẽ chính là con của cô ta?”Diệp Đan không chỉ có một mình, bên cạnh cô ta còn có hai đứa trẻ, một đứa khoảng 15-16 tuổi, một đứa dáng dấp chỉ khoảng ba tuổi.Bên cạnh thằng bé là một người đàn ông đầu hói, bụng phệ, chạc năm mươi tuổi, trông rất giống thằng bé.Ngoài ra còn có hai người đàn ông khác ngồi cùng bàn với bọn họ.Mấy người đang nói chuyện xưng anh gọi em.“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.” Đột nhiên cậu bé nói.Diệp Đan đứng dậy đưa cậu bé rời khỏi bàn.Không biết nhà vệ sinh công cộng xung quanh đây ở đâu, cô ta cũng không muốn đi tìm.Trẻ con mà, tìm đại cái gốc cây giải quyết không phải là được rồi sao.Diệp Đan kéo cậu bé đi, nhưng cậu bé không muốn đến đó, vì vậy tự mình chạy sang phía bên kia, đi tiểu bên cạnh một cây dừa rất gần Hoa Chiêu và Diệp Thư.Diệp Đan đơ người đứng im tại chỗ, không nghĩ nó lại chạy qua đây.“Làm cái gì vậy thế? Còn không mau chạy qua đó? Cẩn thận đứa nhỏ lạc mất bây giờ!” Tên bụng phệ kia đột nhiên quát Diệp Đan.Diệp Đan bước mấy bước qua bên này, cũng không đi tới gần, mà chỉ đứng cách đó không xa nhìn.Cô ta vẫn đứng nghiêng người, không nhìn thẳng vào Hoa Chiêu và Diệp Thư.Hoa Chiêu và Diệp Thư liếc cô ta một cái, đồng thời xoay người đi làm như không thấy gì.Nếu không thì sao chứ?Chạy qua đó chào hỏi sao?Đã trở thành người lạ rồi, còn chào hỏi với nhau làm gì chứ?Trương Quế Lan nhanh chóng nấu xong mấy món ăn bưng lên, sau đó ngồi xuống cùng các cô, định sẽ ngồi xuống nói chuyện với các cô.Bên kia có một số vị khách dừng lại không ăn nữa.“Bà chủ, tiếp tục xào nghêu đi, tôi từ nơi xa chạy tới đây, chỉ chờ được nếm thử món này thôi.” Một người đàn ông hô to.Trương Quế Lan đứng dậy, mỉm cười với mọi người: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi có người thân ở đây, tôi xin phép nghỉ một ngày. Thực đơn hôm nay của mọi người sẽ được giảm giá 30%!”“Oa!” Đột nhiên có rất nhiều người vỗ tay.Mặc dù Trương Quế Lan mở một quán ăn khuya, nhưng giá cả cũng thuộc hàng vương giả trong các quán ăn khuya, rẻ hơn nhiều so với quán ăn tại nhà của bà ấy, nhưng giá lại là cao nhất trong số các quán ăn khuya.Vẫn có rất nhiều khách ngồi chật kín, bởi vì thức ăn ở đây quá ngon.Lập tức giảm 30%, có lẽ vẫn lời được không ít.Mấy vị khách không hài lòng kia bây giờ cũng ngại không nói gì nữa.Người ta bận việc không bán đồ ăn, có thể giảm giá cho bọn họ mười % là đã quá có thành ý rồi.Một đĩa nghêu xào cũng mới chỉ có hai đồng.“Bà chủ thật rộng lượng!”“Bà chủ thật xinh đẹp!”“Bà chủ, người thân của cô là ai vậy, cũng thật xinh đẹp.”Lập tức có người lá gan lớn nhao nhao hỏi thăm.Trương Quế Lan không nói gì, ở bên ngoài luôn giữ bí mật tuyệt đối về thân phận của Hoa Chiêu.Trước khi ra ngoài, Hoa Chiêu đã trang điểm một chút rồi cải trang, mặc dù buổi tối cô không đeo kính râm như Diệp Đan, nhưng cũng đeo một cặp kính gọng đen xấu xí.Chỉ là chiếc kính gọng đen to tướng đeo trên mặt người khác sẽ rất xấu, nhưng khi đeo trên mặt cô lại có chút đáng yêu.Cô có vẻ ngoài mọt sách, nên trông càng trở nên trẻ hơn.Lần Diệp Thư mới nhìn thấy cô đeo đã rất hâm mộ, cầm lấy chiếc kính tự đeo vào, nhưng không có tác dụng, cô ấy lại càng ghen tị hơn ~“Hai đứa cứ ăn đi, đừng quan tâm đến bọn họ, một lát nữa bọn họ sẽ yên tĩnh thôi.” Trương Quế Lan cười nói.Mở cửa kinh doanh hay mở quán ăn, bà đã quen giao du với đủ loại người, hơn nữa càng thuận buồm xuôi gió.Hoa Chiêu cũng cười, mẹ khỏe như vậy cũng khiến cô yên tâm.Đột nhiên có một cậu bé chạy đến, nhanh nhẹn trèo lên ghế lấy đồ trên bàn ăn.Diệp Thư và Hoa Chiêu nhất thời không biết nói gì, đây chính là con của Diệp Đan.Diệp Đan đang đứng ở phía xa kia tức giận dậm chân.Trương Quế Lan có hơi ngại ngùng nhìn cậu bé, cười nói: “Bạn nhỏ, bố mẹ của cháu đâu? Bạn nhỏ không được đi xa bố mẹ quá đâu, bên ngoài rất nhiều người xấu đó!”Cậu bé chỉ vào Diệp Đan: “Mẹ của cháu ở bên kia.”Trương Quế Lan nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đeo kính râm đứng cách đó không xa, không đi tới đây, cũng không lên tiếng.Người đàn ông bụng phệ lập tức mắng: “Sao còn đứng ngây ngốc ra đấy làm gì? Còn không mau đưa Tiểu Bảo về?”Diệp Đan chậm rãi di chuyển, cậu nhóc bên cạnh người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, vượt qua cô ta vài bước, ngồi xuống bên bàn của Hoa Chiêu.Cậu ta ôm cậu bé để cậu bé ngồi lên đùi: “Xin lỗi các chị gái, em trai tôi đã làm phiền mọi người rồi, bàn ăn này bao nhiêu tiền? Tôi mời.”Hoa Chiêu và Diệp Thư nhìn cậu ta không lên tiếng.Mấy năm nay người mà Trương Quế Lan gặp rất nhiều, một ngày lên đến hàng nghìn, người nào mà chưa từng gặp qua? Thoáng cái nhíu mày.Đứa trẻ không lớn tuổi lắm, tâm tư cũng không nhỏ.Cậu bé ngồi trong lòng cậu ta bỗng vùng vằng: “Thả em ra! Em ghét anh! Đừng có chạm vào em!” Nói xong, cậu bé dùng tay cào vào mặt cậu ta.Cậu ta bị cậu bé cào cấu, nhất thời tức giận ghì chặt cậu bé lại.“Oa! Mẹ ơi! Anh đánh con! Oa!~ Mẹ phải báo thù cho con!” Đột nhiên cậu bé khóc ầm lên.Nửa số người đang ngồi ăn đều quay lại nhìn về phía này.Người đàn ông cảm thấy mất mặt, nói với Diệp Đan: “Còn không mau gọi Tiểu Bảo về! Đừng ở đây làm mất mặt!”Diệp Đan chỉ có thể bước qua đó.Cô ta cúi đầu không nhìn Trương Quế Lan và Hoa Chiêu, vội bế Tiểu Bảo rời đi.Mãi cho đến khi trở lại bên cạnh người đàn ông, cô ta mới ngồi trên ghế nhẹ giọng an ủi đứa nhỏ trong lòng, để cậu bé bình tĩnh lại.Trương Quế Lan nhíu mày, như vậy quá không lễ phép rồi.Tuy rằng đứa con của cô ta chỉ ăn chút đồ ăn, hoàn toàn không phải chuyện gì quá to tát, nhưng vấn đề là cách giáo dục của gia đình này khiến người ta không ưa.Nhưng cậu thanh niên vẫn ngồi ở đây không rời đi, cậu ta cười nói với Hoa Chiêu và Diệp Thư: “Rất xin lỗi hai người. Em trai tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt cậu bé xin lỗi hai người. Bàn ăn này tôi mời, phục vụ, thanh toán hóa đơn!”Tuổi cũng không lớn lắm, nhưng cậu ta khá bạo dạn.Sẽ tốt hơn nếu ánh mắt cậu ta không nhìn chằm chằm vào ngực người khác.Trương Quế Lan lạnh lùng đáp: “Không cần thanh toán, tôi chính là bà chủ ở đây, tôi ăn cơm không cần thanh toán.”Trương Quế Lan nói với phục vụ: “Mang đĩa này đến bàn khách kia, mời cậu bé ấy ăn.”Phục vụ lập tức bưng món ăn đi.Trương Quế Lan, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nhìn chằm chằm cậu ta.Ánh mắt của ba người phụ nữ có cảm giác bức bách, cậu ta chỉ có thể xấu hổ đứng dậy rời đi.Nhưng mỗi bước đi đều lưu luyến.Chờ cậu ta rời đi, cuối cùng Diệp Thư cũng không nhịn được mà tiến gần tới Hoa Chiêu, thấp giọng nói: “Đây là ngày tốt mà em nói sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận