Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1353 - Anh Đã Làm Giải Phẫu



Chương 1353 - Anh Đã Làm Giải Phẫu



Chương 1353: Anh Đã Làm Giải PhẫuHoa Chiêu tìm Lưu Minh: "Tôi nói với Tống Tuyết rằng anh bị gãy chân, cô ấy lập tức nói sẽ chăm sóc anh.""Cái gì?" Lưu Minh ngây người, đáy mắt có kinh ngạc cùng vui mừng.Ý của Hoa Chiêu hắn nghe hiểu, biết chân hắn bị gãy, Tống Tuyết sốt ruột tới đây muốn chăm sóc hắn!"Thổ lộ cái gì đó, chính anh xem mà làm, cũng không cần tôi làm thay chứ?" Hoa Chiêu nói.Lưu Minh lập tức giống như một cô gái thẹn thùng, gật gật đầu.Hắn biết Hoa Chiêu là người thế nào, không thích mai mối cho người ta, có thể làm đến bước này đã là ngoại lệ rồi."Đúng rồi, cô nói xem tôi có nên nói với cô ấy tôi rất giàu không?" Lưu Minh nói."Tôi cảm thấy nên nói." Hoa Chiêu nói: "Tài lực cũng là một loại thực lực, coi trọng người có tiền cũng không có gì sai, cô ấy thích anh có tiền, anh thích cô ấy xinh đẹp, rất công bằng.”Hoa Chiêu nói: "Cũng không thể là cô ấy thích anh nghèo, anh thích cô ấy xấu xí.”Da mặt Lưu Minh run rẩy, dù có đạo lý như vậy, nhưng sao nghe đến lại không được tự nhiên vậy chứ?"Đương nhiên nếu anh muốn tìm một tình yêu thuần khiết, tìm một người phụ nữ không quan tâm đến công việc và tương lai của anh, chỉ muốn cùng anh sống những ngày gian khổ, anh cứ tiếp tục cố gắng." Hoa Chiêu nói.Lưu Minh lắc đầu, người phụ nữ có cuộc sống tốt đẹp không cần, lại muốn tìm một tên nhóc nghèo mà sống khổ sở, đó không phải là kẻ ngốc sao?"Tôi biết, khi nào cô ấy đến? Tôi có nên giả vờ khập khiễng không? Chân tôi bị gãy đúng không?” Lưu Minh hỏi Hoa Chiêu."Tùy anh, tôi mặc kệ." Hoa Chiêu đuổi hắn đi, gọi Chu Binh vào."Anh đã có người mình thích đúng không? Chính xác thì đó là ai? Ngượng ngùng không muốn nói với người khác, nói với tôi được không?" Hoa Chiêu hỏi: “Anh không nói, tôi có thể tiếp tục tìm đối tượng cho anh.”Trong thư phòng chỉ có một mình Hoa Chiêu, Chu Binh thoải mái hơn rất nhiều.Bà chủ Hoa Chiêu là bà chủ tốt nhất mà hắn từng gặp.Công việc hiện tại của hắn cũng giống như cảnh vệ viên, hoặc lính cần vụ* (lính phục vụ trong quân đội cũ).Lúc trước hắn cũng quen biết rất nhiều cảnh vệ viên, lính cần vụ, dù sao cũng không có ai sống thoải mái như hắn!Mỗi ngày đều "ăn uống vui vẻ", Hoa Chiêu còn xem bọn họ như người nhà, cũng không vô cớ mà nhăn mặt.Mà bọn họ cũng không cho cô cơ hội nhăn mặt, những năm gần đây vẫn biểu hiện rất tốt.Cho nên mọi người ở chung cực kỳ vui vẻ, hắn cũng không xem Hoa Chiêu là người ngoài, không thể nói với người khác, nhưng nói với Hoa Chiêu hoàn toàn không thành vấn đề."Tôi, tôi cảm thấy Triệu Tuệ rất tốt" Chu Binh ấp úng nói."Ai?" Hoa Chiêu lập tức không dám tin.Chu Binh càng ngượng ngùng.Triệu Tuệ lúc trước theo đuổi Diệp Danh, hắn đây không phải là đào chân tường sao? Đương nhiên, góc tường này hắn cạy không nổi."Triệu Tuệ? Con gái út của Đinh Lan?” Hoa Chiêu hỏi.Chu Binh vẫn gật đầu.Đây là sự thật, không có cách nào, hắn muốn cố gắng một chút."Anh từng tiếp xúc với cô ta sao?" Hoa Chiêu hỏi."Tiếp xúc qua mấy lần." Chu Binh nói: "Lúc đầu cô ấy làm quen với tôi để hỏi thăm tin tức của Diệp Danh, tôi đương nhiên không nói cái gì, cô ấy liền đánh nhau với tôi."Chu Binh cười cười: “Cô ấy là người rất thú vị, tính tình đặc biệt bướng bỉnh, còn không có tâm nhãn gì, ấu trĩ đến buồn cười, tôi vừa thiết lập cô ấy liền trúng kế."Nhìn thấy mặt Hoa Chiêu không chút thay đổi, Chu Binh cười không nổi rồi.Lúc này Hoa Chiêu mới bật cười, cái này gọi là gì? Oan gia vui vẻ?Cô đã nói, người bướng bỉnh như Triệu Tuệ, sao lại không dây dưa với Diệp Danh nữa.Cô còn tưởng rằng do anh cả độc miệng nói cho người ta chết tâm rồi, thì ra là đụng phải Trình Giảo Kim?"Hai người đã đi đến bước nào? Anh đã thổ lộ chưa?” Hoa Chiêu hỏi.Chu Binh điên cuồng lắc đầu "Sao không biết xấu hổ vậy được.""Anh ngượng ngùng không thổ lộ, chờ cô ấy chủ động mở miệng cầu hôn với anh sao?” Hoa Chiêu nói.Chu Binh lập tức trợn tròn mắt.Đó chính là vấn đề."Cô gái kia cũng là người dứt khoát, được hay không cô ta chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn, tự anh hỏi đi." Hoa Chiêu nói.Chu Binh gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài, muốn viết thư cho Triệu Tuệ.Triệu Tuệ hiện tại đang làm việc ở thủ đô, lúc ở thủ đô, mấy ngày bọn họ có thể gặp nhau một lần.Hiện tại vệ sĩ nhà Hoa Chiêu có mấy người, thay phiên nhau nghỉ ngơi, mỗi người đều không phải làm việc 24/24, có thời gian riêng tư.Chu Binh không có việc gì liền đi ra ngoài cùng Triệu Tuệ "đấu một trận".Nếu Chu Binh ở Bằng Thành, bọn họ sẽ viết thư liên lạc, so với Lưu Minh và Tống Tuyết còn chuyên cần hơn.Hoa Chiêu trước đây mang thai sinh con, đã không quan sát được.Giải quyết vấn đề khó khăn của hai người này, Hoa Chiêu duỗi lưng trở về phòng.Ba chú heo con nằm trên giường chơi đến vui vẻ.Tiểu Thận Hành ngồi trên đùi Diệp Thâm, Thúy Vi và Cẩm Văn đứng một trái một phải, Vân Phi ở bên kia giường nhỏ đọc sách kể chuyện cho mấy đứa nhóc.Hình ảnh này ấm áp đến mức khiến cô dừng bước, lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó lặng lẽ rời khỏi, lấy máy ảnh từ thư phòng, trở lại phòng "rắc rắc" một tiếng, giữ lại giây phút này.Cô hiện tại cũng là người trong giới nghệ thuật rồi, kỹ thuật chụp ảnh được cải thiện rất nhiều.Chiếc máy ảnh trong tay cô lại là loại tiên tiến nhất hiện nay, cô cảm thấy rửa ra chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.Cô bật tất cả các đèn trong phòng lên để chụp thêm một vài tấm.Không ai làm gián đoạn cô.Đọc xong một câu truyện, Diệp Thâm lập tức nói: "Hôm nay đến đây thôi, các con đi nghỉ đi.”Mấy đứa nhóc lập tức thất vọng."Con muốn ngủ với mẹ." Thận Hành nói.Nụ cười trên mặt Diệp Thâm không còn: "Không được, các con đã ngủ vài ngày rồi! Chúng ta đã ước hẹn, tới hôm nay thôi."Hoa Chiêu đến Bằng Thành mấy ngày, Vân Phi và Thúy Vi nhớ mẹ, đã ngủ cùng bọn họ.Lúc Diệp Thâm không ở thủ đô, Hoa Chiêu lại ngủ cùng với Thận Hành và Cẩm Văn, nhưng lại khiến hai đứa nhóc này ngủ đến nghiện, không chịu đi nữa.Diệp Thâm đã nhẫn nại đến cực hạn!Ngoại trừ ngày hôm đó trở về từ bờ biển quá muộn, bọn nhóc đã ngủ thiếp đi, anh ăn vụng một lần, những lần khác đều ăn chay!Nhìn thấy biểu tình của cha không tốt, mấy đứa nhóc đều biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tuy rằng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn chúng vẫn ngoan ngoãn về phòng.Tiểu Thận Hành yếu đuối nhất, còn muốn tìm Hoa Chiêu chơi xấu không đi.Được Vân Phi ôm đi.Hoa Chiêu lập tức buồn cười, đi buồng vệ sinh rửa mặt sau đó lần lượt cho ba đứa bé ăn sữaThiên Kim bé nhất, con bé ăn trước, sau đó mới là Vân Đằng cùng Tu Viễn.Ba chú heo con ăn xong, vừa vặn đủ.Diệp Thâm có chút bất đắc dĩ, trước kia mỗi đứa nhỏ, cho dù là lúc Vân Phi và Thúy Vi đang trong thời kỳ ăn sữa, cũng có thể thừa một chút cho anh.Bây giờ thì hay rồi, thực sự không chừa lại chút gì.Cũng may, vợ vẫn là của anh.Tắt đèn đi ngủ.Trong bóng tối, Hoa Chiêu lần mò sờ dưới gối đầu, không sờ được đồ đã cất trước đó, cả kinh."Bị bọn nhỏ lấy đi chơi rồi sao?"Loại bóng bay này nếu lấy ra, quả thực xấu hổ chết!Diệp Thâm nói: "Anh ném đi rồi.”Hoa Chiêu lập tức đẩy anh ra một chút: “Anh muốn làm gì?"“Anh đã phẫu thuật, không cần cái đó nữa." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu sửng sốt, nhất thời bị sự cảm động bao phủ.Không có nhiều người đàn ông sẵn sàng làm loại phẫu thuật như vậy cho phụ nữ.Cô dịu dàng quấn lấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận