Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 645 - Tại Sao Lại Chọn Chúng Tôi.



Chương 645 - Tại Sao Lại Chọn Chúng Tôi.



Chương 645: Tại Sao Lại Chọn Chúng Tôi."Ai!" Tôn Thượng thở dài một ngụm, lúc hắn gặp Hoa Chiêu lần đầu tiên, đã biết rõ cô là người hắn muốn tìm. . . . Người giúp hắn lên đại học!Hắn thấy Hoa Chiêu quần áo mộc mạc, giống như rất nghèo, còn thật vui vẻ, vốn cho rằng có thể dùng một số tiền lớn mua được.Kết quả số tiền hắn coi là lớn kia, hiện tại cũng xấu hổ mà mở miệng.Tôn Thượng nghiêng đầu ngó ngó chiếc đồng hồ lớn ở góc tường kia, kim được làm bằng vàng, chữ số làm bằng đá quý, được làm thủ công của Thụy Sĩ, và nó được chế tác cách đây hơn 200 năm.Nhà hắn không mua nổi."Ai!" Hắn lại thở dài: "Xem ra cuộc sống của tôi sẽ không thể trở lại được."Bị cướp đi danh ngạch, cướp đi tư cách sinh viên, là tiếc nuối cả đời của hắn.Sinh viên, là sự tồn tại vinh quang huy hoàng đến cỡ nào!Hắn vốn có thể là một thành viên trong đó đấy!Kết quả lại bị một kẻ tiểu nhân chiếm được! Hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đối phương đi lên con đường vốn nên là của hắn, sống cuộc đời làm quan rộng mở!Hắn không cam lòng!Hoa Chiêu cảm thấy, việc này nếu phát sinh ở trên người mình, tất nhiên cô cũng sẽ hận đến chết, sau đó tìm cách trả thù."Tâm trạng của anh tôi hiểu, nhưng cách làm của anh tôi không ủng hộ, không phải dựa vào năng lực của chính mình lấy được, chính là không danh chính ngôn thuận, vậy thì còn ý nghĩa gì." Hoa Chiêu nói."Tôi cũng muốn danh chính ngôn thuận mà thi vào đại học Bắc Kinh, nhưng tôi không làm được ah!" Tôn Thượng bất đắc dĩ nói.Hắn đánh giá thành tích thực sự của mình, 4 môn cộng lại không đến 100 điểm, trong đó chính trị còn chiếm một nửa. . . Trong số hàng trăm người chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở toàn trường trung học số 6, hắn thuộc về nhóm 100 người sau cùng.Vậy sẽ ở vị trí nào trong số học sinh cả nước?Bắc Kinh? Lúc nằm mơ còn có thể suy nghĩ một chút."Kỳ thật tôi cảm thấy anh có thể." Hoa Chiêu nói.Tôn Thượng cho rằng cô đang hảo tâm an ủi hắn, nặn ra một nụ cười khó coi: "Cảm ơn ah."Hắn đứng lên: "Cô từ chối, coi như xong, nhưng tôi hi vọng cô có thể thay tôi giữ bí mật. . . . Đặc biệt là đối với chú họ của tôi! Nếu như ông ấy biết. . ."Hai tay Tôn Thượng hướng trên cổ bóp lại: "Tôi nhất định phải chết!"Hoa Chiêu cười cười, tiếp tục nói: "Tôi nói thật, tôi cảm thấy anh có thể. Anh thi không tốt, là vì kiến thức căn bản bị chênh lệch, kiến thức ở trường cấp hai đã quên sạch, sao có thể làm đề trường cấp 3?"Nhưng tôi phát hiện năng lực học tập của anh rất tốt, trí nhớ cũng rất tốt, năng lực lý giải cũng rất mạnh, một loại đề một khi đã biết rồi, sẽ không bao giờ làm sai nữa, hơn nữa chỉ cần đem kiến thức cơ bản giảng giải rõ ràng, anh một lần đã có thể nghe hiểu, rất ít người có loại năng lực này."Tôn Thượng là bạn ngồi cùng bàn của cô, những điểm này cô muốn không phát hiện cũng khó khăn.Hai mắt Tôn Thượng sáng rực lên, sáng ngời mà nhìn cô: "Cho nên. . . ?""Cho nên tôi có thể dạy thêm cho anh, hệ thống lại kiến thức cho anh đấy, phụ đạo chuyên nghiệp." Hoa Chiêu nói ra: "Thi đậu vào đại học Bắc Kinh tôi không dám cam đoan, nhưng thi đậu vào đại học, chỉ cần anh cố gắng, có lẽ không có vấn đề.""Thành giao!" Tôn Thượng lập tức hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.Hoa Chiêu cười cười: "Anh lấy cái gì mà cùng tôi thành giao?"Tôn Thượng lập tức xấu hổ: ". . . Cô cứ nói, cô muốn cái gì? Chỉ cần tôi có, đều cho cô! Hiện tại không có, về sau cũng nhất định cho cô!""Anh nhớ kỹ phần nhân tình này là tốt rồi, về sau đưa tôi." Hoa Chiêu nói ra.Phí phụ đạo thời này? Mấy trăm hay mấy ngàn?Không đáng.Không bằng muốn một nhân tình của một sinh viên tương lai.Hơn nữa cô chịu hỗ trợ, một là đồng cảm với cảnh ngộ của hắn, hai cũng là phát hiện tên nhóc này đầu óc dễ dùng, là một nhân tài.Cô cần nhân tài.Năm 77 đã sắp kết thúc, năm 79 rất nhanh cũng tới rồi, cô có thể phát triển bản lĩnh của mình rồi.Nhưng cô rất lười. . . . Cô thầm nghĩ sẽ trốn ở phía sau màn, mang bọn trẻ cùng nhau trồng đủ loại hoa, nhưng cô cũng muốn kiếm tiền, thực hiện tự do tài chính.Vậy thì cần phải có người giúp cô kiếm tiền, lại là người tận tâm không biết nhảy sang máng khác cũng sẽ không phản bội cô.Cô muốn thử xem Tôn Thượng có được hay không.Nếu được thì cô buôn bán có lời.Không được, coi như cô lãng phí thời gian, hơn nữa cũng không nhiều, hơn 1 tháng mà thôi."Phần nhân tình này, tôi sẽ nhớ cả đời! Về sau cô muốn tôi làm gì, chỉ cần một câu!" Tôn Thượng kích động nói."Tốt, anh nên nhớ kỹ lời anh nói bây giờ." Hoa Chiêu nói ra."Tôi thề!" Mắt Tôn Thượng đỏ hồng nói.Hắn cũng cảm thấy mình không phải quá ngu, nhưng khoảng cách đến kỳ thi đại học cũng không còn nhiều, hắn không tin được chính mình. . . . Bất quá Hoa Chiêu tin được hắn! Mà hắn lại tin Hoa Chiêu.Cái gì cũng biết, môn gì cũng thi được 100 điểm ( ngoại trừ chính trị), so với giáo viên còn lợi hại hơn, hắn đối với cô kỳ thật rất sùng bái."Chúng ta chừng nào thì bắt đầu?" Tôn Thượng lập tức hỏi."Hiện tại bắt đầu a, phải nắm chặt mỗi phút mỗi giây." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá tôi còn muốn tìm thêm mấy bạn học nữa."Chỉ dạy một mình Tôn Thượng? Bên ngoài có thể truyền ra thành cái dạng gì cô cũng không dám nghĩ. Cho nên phải kéo mấy người cùng một chỗ, hơn nữa còn nữ nhiều nam ít.Hơn nữa người được chọn lựa, trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ rồi.Ý tưởng tìm cấp dưới không chỉ mới nảy ra từ hôm nay, từ lúc cô vừa xuyên tới, ủ giá đỗ bán đã nghĩ tới rồi, gần đây cô cũng quan sát các bạn cùng lớp xung quanh và tìm kiếm một vài người.Ngày mai đến hỏi bọn hắn một chút có ý định này hay không.Bất quá hôm nay trước tiên đem Tôn Thượng sắp xếp rõ ràng cái đã.Hoa Chiêu vào nhà ôm ra một chồng sách vở, từ bên trong rút ra một quyển bút kí."Đây là những điểm chính của kiến thức môn Toán ở tiểu học và trung học cơ sở, trước mắt anh cứ nhìn một cái, có gì không hiểu cứ hỏi tôi, tôi sẽ cho anh một chút đề để luyện tập.”Những cái này đều là trước kia cô vì chính mình mà soạn ra đấy, nói thật, những kiến thức này cô cũng có chút đã quên, hơn nữa cô cũng phải nhìn xem, học sinh thời nay đang học những cái gì."Tốt tốt tốt!" Tôn Thượng giống như bắt được bí tịch võ công, cung kính thành kính mà cầm lấy nhìn.Hoa Chiêu không nhìn lầm, hắn quả nhiên thông minh, những kiến thức cơ bản này hắn không phải là không biết, hắn là đã quên, hiện tại bên trên ghi được rất rõ rành mạch, một số hắn nhớ tới, một số hắn chưa từng xem qua, hắn cũng xem hiểu rồi.Không có gì không hiểu cần hỏi.8:30, hết thời gian học, Tôn Thượng hăng hái rời đi.Hắn cũng hiểu được hắn đã thành công!Có thể quanh minh chính đại đạt được điều gì đó, ai nguyện ý đi đường ngang ngõ tắt đâu này?Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đi đến trường, sau đó thừa dịp nghỉ giữa buổi, vụng trộm mà liên hệ với mấy người bạn học, hơi chút biểu đạt ý tứ của mình.Cô không dám trắng trợn nói, như vậy tất cả mọi người sẽ đến tìm cô. . . Cô không dạy được.Cô là người ích kỷ đấy, cô không muốn đóng góp quên mình, và các bài giảng trên lớp đều là để chứng minh cho bản thân. Một mình phụ đạo cũng chỉ là muốn mở rộng nhân mạch cho mình.Buổi chiều tan học, năm người đi theo cô, cùng nhau về nhà rồi.3 nữ 2 nam.Những người này, cô tuyển chọn rất cẩn thận.Cô không chọn người học tập đặc biệt tốt, đặc biệt là người có gia đình khá giả tự mình có thể thi lên đại học, dù được cô phụ đạo qua rồi mới thi lên, người ta cũng không cảm kích cô.Những người cô chọn đều giống như Tôn Thượng đấy, thông minh, nhưng kiến thức cơ bản bị thiếu hụt, không có cô trợ giúp tuyệt đối không thi đậu đấy.Cô cũng không đảm bảo sẽ đưa bọn họ vào đại học lớn như đại học Bắc Kinh, có thể giúp bọn họ thi đậu đại học, bọn họ đối với cô đã cảm kích vạn phần rồi.Mà 5 người này cô cũng đã có suy tính.Ngày đó những người kêu gào nói cô gian lận đấy, cô đều không chọn.Những người được cô chọn này đã im lặng hiếm hoi giữa đám đông ngày đó5 người này, ngoại trừ Tôn Thượng, những người khác đều có vẻ mặt kích động thấp thỏm không yên mà tiến vào nhà Hoa Chiêu.Nhìn thấy khí thế của nhà Hoa Chiêu, tất cả mọi người đều im lặng.Đợi đến lúc vào trong phòng ngồi xuống, một nam sinh lập tức hỏi: "Tại sao lại chọn chúng tôi?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận