Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 831 - Cung Kính Không Bằng Tuân Mệnh.



Chương 831 - Cung Kính Không Bằng Tuân Mệnh.



Chương 831: Cung Kính Không Bằng Tuân Mệnh.Hạ Kiến Ninh nhìn thoáng qua, ánh mắt nhàn nhạt."Đây là Hàn Lan, nở hoa vào mùa đông.""Ha. . ." Biên Mỹ Quyên có chút xấu hổ mà đem chậu hoa để ở một bên, sắc mặt đỏ bừng.Biểu cảm thẹn thùng của một cô gái nhỏ, một chút cũng không thấy sự cao ngạo trước kia."Đã gặp người Diệp gia? Thế nào rồi? Dễ ở chung không?" Hạ Kiến Ninh hỏi.Thanh âm ôn hòa, cũng không lạnh nhạt, nhưng không thể nói là nhiệt tình, ngữ khí của một trưởng bối đối với vãn bối.Biên Mỹ Quyên lại vụng trộm nhìn lên, kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn hắn một cái, hắn có thể nói với cô ta mấy câu, cô ta đã rất vui vẻ rồi.Chỉ có điều nghĩ đến chuyện đã đồng ý với hắn, lòng Biên Mỹ Quyên lại trầm xuống."Chỉ như vậy a, căn bản không tốt như những lời đồn đãi, người một nhà cũng không phải bền chắc như thép, ngược lại mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, ăn một bữa cơm cũng trừng đến trừng đi."Biên Mỹ Quyên bĩu môi nói: "Nhà thứ ba thiếu chút nữa đánh thành một đoàn rồi.""Ồ?" Hạ Kiến Ninh phi thường kinh ngạc: "Nói cụ thể một chút.""Đều là vì Hoa Chiêu kia, Diệp gia cũng bị cô ta làm cho tan rã! Chính là một yêu tinh quấy phá gia đình." Biên Mỹ Quyên nói.Mắt Hạ Kiến Ninh lập tức híp lại thoáng một phát, nhìn Biên Mỹ Quyên.Biên Mỹ Quyên bị hắn nhìn chăm chú, lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục tự thuật.Bữa cơm giữa trưa kia cô ta đã nhìn ra, tất cả mâu thuẫn đều chỉ hướng Hoa Chiêu.Hạ Kiến Ninh lại nghe ra, đây là cùng một nhà Diệp Thành mâu thuẫn chưa xong, lại đến một nhà Diệp Thượng.Hắn cười cười, Diệp Giai Diệp Lị, Diệp Đan Vương Kiếm. . . Dùng ai mới tốt đây?Cười cười!Biên Mỹ Quyên trộm nhìn hắn, tâm cũng muốn nhảy ra."Diệp Đào cũng không tệ lắm phải không?" Hạ Kiến Ninh lại hỏi.Một câu lại làm cho lòng Biên Mỹ Quyên rớt xuống."Không có gì, một chút cũng không tốt, vừa ngốc lại xấu, cùng. . . So ra kém xa."Chữ "Người" mơ hồ bị cô ta bỏ qua.Cô ta biết Hạ Kiến Ninh đã rất nhiều năm, có thể nói từ nhỏ đã mê luyến hắn.Hạ Kiến Ninh làm như không nghe thấy."Cô phải biết, dùng thân phận cùng điều kiện của cô, có thể tìm được Diệp Đào, đã là lựa chọn tốt nhất." Hạ Kiến Ninh nói: "Mà tôi, mệnh không lâu như vậy, không xứng đôi."Biên Mỹ Quyên không lên tiếng nữa, nước mắt đã muốn rơi xuống."Gia phong của Diệp gia cũng không tệ lắm, về sau chỉ cần cô không làm sai chuyện gì, Diệp Đào sẽ đối xử tử tế với cô, cuộc đời cô cũng sẽ an ổn hạnh phúc."Hạ Kiến Ninh nói: "Đi thôi, không có việc gì thì đừng tới nơi này, lại để cho bọn hắn phát hiện cô cùng tôi biết nhau sẽ tăng thêm hiểu lầm."Tiên sinh cái gì cũng vì cô ta suy nghĩ. . .Biên Mỹ Quyên vừa chua xót vừa cảm động rời đi.Cô ta nhất định phải làm gì đó, hắn không thể chết được!Hạ Kiến Ninh nhìn bóng lưng của cô ta, nhếch khóe miệng.. . . . .30 tết, người Diệp gia lại tề tụ một nơi, ăn xong bữa cơm.Sau bữa cơm, mọi người liền tản ra.Mấy người đàn ông đều đi ra ngoài chúc tết, bọn nhỏ cũng đi ra ngoài chơi đùa, trong nhà chỉ còn mấy người phụ nữ không muốn đi ra ngoài.Mấy hôm trước Cẩm Văn cùng anh chị chơi đùa khả năng có chút cảm lạnh rồi, hai ngày này có chút ho khan, không có tinh thần, Hoa Chiêu cũng không để cho con bé đi ra ngoài nữa.Cô không đi ra ngoài, Vân Phi cùng Thúy Vi cũng không đi ra ngoài, ở nhà cùng cô.Hai tiểu gia hỏa cùng ở bên cạnh Cẩm Văn, thay phiên nhau kể chuyện xưa cho bé nghe.Mỗi câu chuyện, đều là tự mình thêu dệt lung tung đấy. . .Nhưng người kể chăm chú, người nghe cũng chăm chú.“Cô bé quàng khăn đỏ nói với hoàng tử, tôi là công chúa mỹ nhân ngư, anh mau đem gương thần cho tôi, tôi sẽ đem long châu cho anh, anh cũng có thể đi cứu mỹ nhân ngủ trong rừng rồi.” Thúy Vi nghiêm trang nói.Cẩm Văn đầy trông mong mà nghe.Hoa Chiêu. . . . Những lời này khiến cô cảm thấy mình không có nơi nào để xen vào.Cuối cùng hỏi: "Cô bé quàng khăn đỏ muốn gương thần làm gì?""Cô ấy muốn biết ai là người đẹp nhất trên thế giới này?" Thúy Vi nói.Cẩm Văn lập tức nói: "Cái này em biết, không cần hỏi gương thần, nhất định là mẹ!"Thúy Vi nhìn Cẩm Văn, lại nhìn Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, chị sẽ xinh đẹp thứ hai."Hoa Chiêu cười ha ha.Những người khác cũng cười rộ lên.Miêu Lan Chi ôm Thúy Vi không nỡ buông tay: "Chờ một lát bà nội lấy cây bút, đem những câu chuyện chúng ta nghe được viết lại, không chừng tương lai có thể ra sách đây này!""Thật vậy chăng?" Thúy Vi kinh ngạc và vui vẻ đến mức hai mắt sáng lên."Quên đi, đều là râu ông nọ cắm cằm bà kia đấy." Hoa Chiêu cười nói.Miêu Lan Chi trừng mắt liếc cô, dỗ bọn nhỏ chơi ấy ư, nghiêm túc như vậy làm gì."Bà cô cũng cảm thấy được đấy." Diệp Phương cũng cười nói: "Hiện tại có thể nhìn ra thiên phú của Thúy Vi rồi, đợi sau này trưởng thành, chuyện xưa khẳng định càng đặc sắc, nếu như không ra sách được, viết mấy bài báo trên tạp chí chắc chắn được.""Dạ! Dám chắc được!" Thúy Vi tự mình gật đầu nói.Cái bộ dạng nhỏ kia, càng làm cho người ta yêu thích.Mấy người vây quanh bọn chúng cười, lộ ra phòng khách khác cũng có chút quạnh quẽ rồi.Bữa cơm đoàn viên hôm nay, tất cả mọi người đều có mặt.Diệp Giai Diệp Lị, Khâu Mai đều đến rồi.Cái vòng tròn luẩn quẩn kia các cô không thể tiến vào, sẽ làm chướng mắt nhau. Nhưng đi ra ngoài thăm nhà, các cô lại không dám.Ánh mắt của người khác nhìn bọn họ luôn mang theo chế nhạo, làm cho người ta rất tức giận!Lại một hồi tiếng cười truyền đến, Diệp Giai cảm thấy bực bội chết rồi, cũng nhịn không được nữa, liền xông ra ngoài. . .Ngày hôm qua cha trở về đã nói, năm nay là năm cuối cùng, lại thi không đậu, các cô cũng không được đi thi nữa.Ông ấy sẽ tìm cho các cô một công tác tốt, cho họ đi làm, sau đó kết hôn.Năm nay cô ta cũng 23 rồi, kéo dài nữa thì bó tay rồi.Cô ta cũng gấp!Nhưng cô ta không cam lòng.Học sinh cấp 3, có thể so với sinh viên đại học sao?Hơn nữa cô ta đã thi 5 năm, cuối cùng cũng không thi đậu? Năm năm này chẳng phải là uổng phí rồi hả?Hơn nữa, rất mất mặt!Có cách nào để cô ta có thể vào đại học không ...Nhìn đường lớn và những con đường nhỏ trước mặt, suy nghĩ của Diệp Giai đột nhiên trở nên sinh động.Muốn lên đại học, cũng không phải chỉ có một đường chính đạo ah. . ....Diệp Thành đi ra ngoài chúc tết, trên đường gặp phải Đường Phương Hà.Bà ấy đẩy xe đạp, chở đi một cái thùng lớn màu đỏ, giống như là lễ vật.Chiếc hộp rất lớn, được đặt trên ghế sau xe đạp của một người phụ nữ có chút chứa không nổi, cho nên khi đi trong tuyết bà chỉ có thể đẩy xe đi.Diệp Thành đem xe ngừng lại: "Cô giáo Đường, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."Đường Phương Hà quay đầu lại, trông thấy ông ta có chút kinh ngạc cùng vui vẻ, nhưng lại nói ra: "Tôi đến nhà một số học sinh khó khăn thăm một chút, đưa chút đồ tết. phải đi hơi nhiều nơi, không thể làm phiền anh đưa."Thật sự là một người giáo viên tốt.ưDiệp Thành suy nghĩ một chút, lễ bái tế đầu năm đã làm xong, còn lại mấy người cần ông ta đi, mà dù ông ta không đi, anh cả, anh hai, thậm chí là Diệp Danh đều sẽ đi, không thiếu một người là ông ta."Lên đây đi, hôm nay tôi không có việc gì, cũng rất nhàn rỗi.""Không cần không cần, quá phiền toái." Đường Phương Hà liền cự tuyệt, đẩy xe muốn đi.Diệp Thành nổi lên tính tình, xuống xe đè lại xe đạp của bà ấy, trực tiếp ôm chiếc hộp ở sau lên..., ném tới trên xe, sau đó là xe đạp."Ai nha. . . Chuyện này không thích hợp, quá phiền toái, anh bận rộn như vậy. . ."Đường Phương Hà còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thành kéo cánh tay, đẩy vào ghế phụ,Xe cùng đồ đạc đều ở chỗ ngồi phía sau, bà có thể làm gì? Bà chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh ~Diệp Thành mang theo Đường Phương Hà đi thăm viếng các học sinh khó khăn một ngày, cũng thật sự thấy được Đường Phương Hà hiền lành thiện lương.Đường Phương Hà không phải là lần đầu tiên chiếu cố những học sinh khó khăn này, ngày lễ ngày tết, hoặc là nhà ai xảy ra chuyện có nhu cầu cấp bách cần tiền, bà đều trợ giúp.Bà dạy lớp tốt nghiệp, lớp ôn thi đại học, có mấy học sinh đã theo bà lâu lắm rồi, hai ba năm rồi, bà cũng chiếu cố hai ba năm.Cũng không phải gặp dịp thì chơi.Phụ huynh học sinh nào cũng biết ơn và cảm động đến rơi nước mắt khi nhìn thấy bà.Diệp Thành nhìn người phụ nữ bên cạnh, nụ cười trong veo như nước suối, trong lòng lần đầu tiên có một cảm xúc chưa bao giờ có.Sắc trời dần tối, ông ta đưa Đường Phương Hà trở về nhà.Đứng ở cửa nhà, nhìn khoảng sân tối om, Diệp Thành đột nhiên kịp phản ứng: "Một mình cô đón lễ mừng năm mới?"Dưới ánh sáng của ngọn đèn nhà người khác, rốt cuộc một dấu vết buồn bã hiện lên trên khuôn mặt vốn luôn dịu dàng không màng danh lợi của Đường Phương Hà, nhưng nó chỉ thoáng qua.Bà mỉm cười, vẫn xinh đẹp như vậy: "Ừ, bọn họ đều ở thành phố khác, đợi sang năm, tôi sẽ tìm bọn họ chúc mừng năm mới, năm nay không được, tiền cũng đã xài hết rồi, không có tiền mua phiếu vé xe."Trái tim Diệp Thành đột nhiên run rẩy, há mồm muốn nói cái gì.Một bóng người đột ngột lao ra từ bên trong xiên xẹo lao về phía họ.Diệp Thành phản xạ có điều kiện mà một cước đá đi.Bóng người hét thảm một tiếng.Diệp Thành sững sờ, là giọng Chu Lệ Hoa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận