Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1434 - Chị Chúng Bị Vứt Bỏ Rồi À?



Chương 1434 - Chị Chúng Bị Vứt Bỏ Rồi À?



Chương 1434: Chị Chúng Bị Vứt Bỏ Rồi À?Vì rời nhà lâu quá rồi, Đại Vĩ suýt nữa thì không tìm được đường về.Mãi đến khi đứng trước cửa sân nhà họ Lưu, nhìn tất cả cảnh tượng quen thuộc xung quanh, Đại Vĩ mới xác định được đây chính là căn nhà hắn từng ở."Mấy người là ai vậy? Ăn mày thì đi chỗ khác! Đi đi, đi đi!"Đại Vĩ vừa định bước lên mở cửa thì bên cạnh đột nhiên có người la lên.Đại Vĩ quay đầu nhìn, người kia đã vọt tới, đẩy hắn ra.Nhưng đẩy vẫn không dịch chuyển được.Mạnh Cường sửng sốt, trên mặt có hơi không nhịn được, lại đẩy mạnh Đại Vĩ lần nữa.Vẫn không đẩy được, trái lại còn bị Đại Vĩ đẩy mạnh một cái cho lảo đảo."Ăn xin gì chứ, đây là nhà tôi!"Đại Vĩ nhíu mày quát lên. Người này là ai? Sao lại xen vào chuyện của người khác vậy?"Nhà mày? Mày là ai vậy? Đây là nhà tao!" Mạnh Cường hét lên.Đại Vĩ sửng sốt, lại nhìn hắn ta. Thằng nhóc này tầm tuổi hắn, tóc bóng dầu, ngũ quan thô ráp, quần áo vá chằng vá đụp, đội mũ, mũ còn xộc xệch, trên tai kẹp điếu thuốc, nhìn y hệt một tên du thủ du thực.Ông bà nội dọn nhà rồi?"Chỗ này vốn là nhà họ Lưu, nhà Lưu Hướng Tiền. Nhà ông ta đâu rồi? Dọn đi rồi à?" Đại Vĩ hỏi.Mạnh Cường sửng sốt, quan sát mấy người, lúc này mới thấy rõ Đại Cần, Tiểu Cần sau lưng Đại Vĩ, hai mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng thay đổi.Hắn lập tức cười ha ha, há miệng lộ ra hàm răng vàng khè."Đây là nhà của Lưu Hướng Tiền, ông ấy đi làm rồi, chưa về. Mấy người là ai vậy? Bà con nhà họ Lưu à?" Mạnh Cường hỏi."Vậy anh là ai?" Tiểu Vĩ hỏi."Tôi là Mạnh Cường, Lưu Hướng Tiền là cha dượng của tôi." Mạnh Cường trả lời.Mấy đứa lập tức hiểu ra. Thì ra đây chính là một trong mấy đứa con riêng của góa phụ họ Chu.Trước đó cha mẹ vì góa phụ họ Chu này mà ly hôn, bọn chúng về sau đã nghe nói, chẳng qua chúng chưa từng gặp góa phụ Chu và ba đứa con nhà bà ta."Tôi tên là Lưu Đại Vĩ, đây là em trai và em gái tôi. Chúng tôi có thể vào trong không?” Đại Vĩ nhìn hắn hỏi.Mạnh Cường cũng sửng sốt. Không ngờ mấy đứa con trước của Lưu Hướng Tiền mà có người bảo đã phát đại, vẫn quay trở lại.Đây là... sa sút rồi à?Gã đảo qua số quần áo rách rưới trên người mấy người, lại dừng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ của Đại Cần, Tiểu Cần mấy giây, bèn cười ha hả nói: "Mời vào, mời vào! Thì ra mọi người đều là người một nhà, đúng là xa mặt cách lòng mà!""Mẹ! Có khách đến nhà!" Gã vừa đẩy cửa vừa gọi với vào nhà.Khách...Mấy anh em liếc nhìn nhau, sự kích động khi về tới nhà cũng tan biến.Sân nhà họ Lưu rất nhỏ, góa phụ họ Chu đã nghe thấy tiếng, bèn đi ra nhìn, môi đôi mắt quan sát cẩn thận mấy người Đại Vĩ, Tiểu Vĩ.Ánh mắt bà ta sắt bén, nhìn ra thực chất bọn họ đang mặc quần áo mới, chỉ là đôi chỗ bị rách mất thôi.Đây là vì gặp phải cướp lúc từ thủ đô về.Chuyện này là bình thường.Góa phụ Chu nhìn chòng chọc vào bao lớn, bao nhỏ trên người mấy đứa vài giây rồi lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Mấy đứa là Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, Đại Cần, Tiểu Cần, phải không? Hay nghe ông bà nội mấy đứa nhắc đến lắm, hôm nay cuối cùng đã được gặp rồi. Mau vào đi!”"Đại Cường, đi gọi ông bà nội con về." Góa phụ Chu liếc con trai, lại nháy mắt với gã.Đây là cho người đi thông báo trước với hai kẻ già chết bầm đó, đừng tưởng có cháu về là có người làm chỗ dựa, lát nữa cái gì nên nói, cái gì không, phải suy nghĩ cho kỹ! Nếu không bọn hắn tự chịu!Mạnh Cường gật đầu: "Con biết rồi.""Mọi người ngồi đi, tôi đi tìm ông nội bà nội, sẽ trở về ngay." Mạnh Cường nói với Đại Cần.Đại Cần thấy gã không đi, dường như đợi mình đáp lại rồi mới đi, chỉ có thể gật đầu "ừm" một tiếng.Lúc này Mạnh Cường mới vui vẻ rời đi.Đại Vĩ, Đại Cần lập tức nhíu mày.Nhưng người đã đi ra ngoài rồi, nên bọn họ không để ý nữa."Bao nhiêu năm nay ở thủ đô có khỏe không? Sao lại về đây?" Góa phụ Chu cười hỏi.Chính vì cái biểu cảm này mà một câu cuối cùng trái lại không hề giống châm chọc, mà chỉ đơn giản là rất tò mò.Bà ta thật sự tò mò chết đi được. Trước đó có vẻ Trương Quế Lan và Lưu Hướng Tiền sẽ cả đời không qua lại gì với nhau nữa, sao lại cho con cái về?Chẳng lẽ là Trương Quế Lan chết rồi? Bọn này không còn chỗ nào để đi?Vậy cũng không đúng. Trương Quế Lan chết, nhưng Hoa Chiêu thì chưa mà!Trừ khi chị của chúng nó không để ý chúng nó nữa!Đôi mắt của góa phụ Chu dò xét trên người mấy đứa. Đứa nào cũng lớn rồi, nam đến tuổi lấy vợ, nữ đến tuổi gả chồng, đã đến lúc cần tiền để thành gia lập thất!Đây là về tìm Lưu Hướng Tiền đòi tiền à? Vậy thì không được!Đại Vĩ còn chưa lên tiếng, góa phụ Chu đã tự tìm cho mình lý do bọn họ về nhà.Mà Đại Vĩ cũng không muốn trả lời câu hỏi cuối cùng của bà ta. Vì sao trở về? Vì sao tự dưng trở nên hiếu thuận?Nói ra hẳn là không ai tin, chính hắn cũng có phần hối hận.Quên mất cha hắn đã tái hôn, có gia đình mới, quên rằng nơi này đã không còn là nhà của họ nữa. Bọn họ chỉ là "khách" mà thôi."Ở thủ đô, rất tốt." Đại Vĩ chỉ nói một câu như thế.Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.Góa phụ Chu đang suy nghĩ làm sao để đuổi bọn họ đi, nhưng đồ thì tốt nhất nên để lại."Ô chà, đây là gì vậy? Đặc sản thủ đô à?" Bà ta nhìn cái túi đã hỏng trong tay Đại Cần, hỏi.Bên trong lộ ra túi vịt quay.Đại Cần cũng không giấu giếm, bỏ hết mấy cái túi lên bàn: "Đây là quà cho ông nội, bà nội."Dù gọi là hiếu thuận với ông bà nội, nhưng người ta là người một nhà, cho ai cũng như nhau thôi, quan tâm là ai ăn chứ.Đại Cần nhớ lại lúc còn bé, trong nhà có gì ngon trước này toàn thuộc về ông bà nội và mấy anh trai, không có gì đến được tay cô, chút tấm lòng hiếu thảo còn lại của cô cũng tan mất.Góa phụ Chu vui vẻ nhận lấy quà. Vịt quay, mứt, kẹo, còn có mấy gói thuốc lá.Dù không quý giá, nhưng cũng không rẻ, chứng tỏ thời gian quan thật ra mấy đứa nhóc này sống khá tốt.Cũng phải, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Nếu Hoa Chiêu không quan tâm chúng thì cũng phải đưa chúng một chút gì đó."Người chị kia của mấy đứa, Hoa Chiêu ấy, sống thế nào?" Góa phục Chu hỏi."Rất tốt." Đại Vĩ trả lời."Tốt là được rồi." Góa phụ Chu nói.Bà ta còn tưởng là bị người ta vứt bỏ rồi chứ.Một con nhỏ xuất thân từ nông thôn, thô lỗ, không có khả năng, chỉ giỏi đánh nhau, chỉ dựa vào khuôn mặt mà được bước chân vào nhà giàu. Bây giờ mười mấy năm trôi qua rồi, người già sắc phai, bà ta còn tưởng nó bị bỏ rồi chứ.Bà ta liếc biểu cảm của mấy người Đại Vĩ, ai biết từ "rất tốt" này là tốt thật hay giả? Có khi chỉ nói bậy bạ vì thể diện thôi.Cửa lớn khẽ vang tiếng, Mạnh Cường dẫn hai người già gầy nhom về rồi.Đại Vĩ không nhận ra đây là ông bà nội của hắn.Quá gầy, thay đổi quá nhiều.Lúc hắn đi, ông bà nội chỉ mới sáu mươi, hiện tại tuy đã hơn bảy mươi... Được rồi, hơn bảy mươi là đã rất già.Hai người khom lưng, tóc hoa râm rối bù, bẩn thỉu, quần áo trên người cáu bẩn, trong tay mỗi người là một cái túi làm bằng sợi tổng hợp, được kéo lê trên mặt đất.Bên trong chứa các loại phế phẩm, giấy gói, bình thủy tinh gì đó.Bọn họ đang nhặt đồng nát.Mũi Đại Vĩ bỗng chốc cay cay."Ông nội, bà nội, sao hai người lại làm nghề này?" Suýt nữa hắn đã khóc òa lên.Lúc còn bé, có bao nhiêu đồ ăn ngon hắn đều có phần vào bụng, hai ông bà đối xử với hắn cũng không tệ lắm. Dù sao hắn vẫn là cháu trai ruột.Hắn mềm lòng, vẫn thấy nhớ.Ông bà Lưu thấy hắn cũng rất kích động, vành mắt cả hai lập tức đỏ lên."Cháu tôi, cháu đã về rồi, nếu không... bà...""Khụ, khụ!" Mạnh Cường đột ngột đằng hắng một tiếng, cắt ngang tiếng khóc của bà cụ Lưu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận