Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 79 - Tôi Là Đối Tượng Của Anh Ấy



Chương 79 - Tôi Là Đối Tượng Của Anh Ấy



Chương 79: Tôi Là Đối Tượng Của Anh Ấy.Diệp Phương đưa Hoa Chiêu vào phòng tắm, phòng tắm vượt qua sự tưởng tượng của Hoa Chiêu, không ngờ rộng tới năm sáu mét vuông.Cô xác định tất cả những ngôi nhà của thời đại này bên trong đều là nhỏ và cũ. Phòng tắm? Nhiều ống đều không có nhà vệ sinh riêng biệt và một hoặc hai nhà vệ sinh công cộng được sử dụng trên mỗi tầng.Trong phòng tắm thậm chí còn có máy nước nóng, Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên đó, đều là tiếng Đức, hình như là hàng nhập khẩu.“Cô dạy cháu cách sử dụng nó.” Diệp Phương đến và dạy cô cách sử dụng máy nước nóng, thái độ rất thân thiết và không có một chút coi thường nào.Nói xong, bà vào nhà, lấy ra một bộ đồ lót.“Dì cũng mua một ít đồ lót.” Bà liếc nhìn ngực Hoa Chiêu: “Có lẽ cô mua loại hơi nhỏ.” Còn nhỏ hơn không chỉ một cỡ.Chậc chậc, tiểu Thâm nhà bà thật tốt số."Cháu cư tắm trước đi, lát nữa cô sẽ mua thêm hai cái."“Không cần, cháu có mang theo một ít đồ lót!” Hoa Chiêu vội vàng đem túi của mình mở ra, bên trong có một ít quần áo, từ trong đó lấy ra đồ lót của chính mình."Ồ? Những chiếc váy này rất đẹp." Diệp Phương cầm một chiếc váy màu xanh lam mở ra, chất liệu hơi bình thường, chỉ là vải bông thuần túy, nhưng kiểu dáng này bà chưa từng thấy qua, cảm thấy có chút đáng yêu. Hoa Chiêu, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, mặc vào nhất định nhìn thật tốt.“Cháu tự làm cái này đấy, quần áo sản phụ.” Hoa Chiêu cười.Khi đi ra ngoài, cô sợ người khác không biết mình là phụ nữ mang thai, quần áo cô may đều là đồ sản phụ. Khi đi bộ hay ngồi trên xe ô tô như thế này, người ngoài phải quan tâm cô một chút, tránh đụng đến cô.Diệp Phương nói: "Nó trông rất đẹp, đẹp hơn cái cô mua, chất liệu vải bông tinh khiết là tốt nhất. Chốc lát cháu mặc cái này cho cô nhìn xem".Bà mua sợi tổng hợp vì nghĩ rằng những cô gái nhỏ bây giờ rất thích chúng, và Hoa Chiêu sống ở vùng núi nông thôn, đoán chừng chỗ đó không dễ mua, bà mua nó để thể hiện tâm ý của mình.Trên thực tế, là một bác sĩ, bà biết rằng vải bông tinh khiết là tốt nhất.Hoa Chiêu phát hiện ra một người phụ nữ thoạt nhìn lãnh đạm, cũng thích quần áo đẹp, đợi khi nào mua vải sẽ may váy cho bà ấy, khiến bà kinh ngạc.Hoa Chiêu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc váy màu xanh da trời, chải bím tóc xoắn buông thõng treo trên ngực, buộc một chiếc nơ bằng băng vải cùng màu ở đuôi tóc. trông thuần khiết và quyến rũ.Đặc biệt thời trang, nào có trông quê mùa như vừa rồi?Diệp Phương hai mắt nhìn thẳng.Bà nói, tại sao tiểu Thâm vừa mới gặp người ta một lần đã định ra hôn sự rồi, còn không để ý đến thanh danh mà cùng ngày đã cùng người ta động phòng rồi….Thật sự là nhặt được bảo bối rồi."Mau tới đây ăn cơm."Trong lúc Hoa Chiêu tắm rửa, Diệp Phương đã chuẩn bị xong bữa trưa.Rất thịnh soạn, có cá, thịt và rau quả.Sau khi ăn xong, Hoa Chiêu chủ động dọn dẹp bát đĩa, Diệp Phương cũng không khách sáo, bà đã đến giờ đi làm rồi.Vì đi đón Hoa Chiêu nên bà đã xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều bà sẽ đến bệnh viện, là bác sĩ, bà không thể dễ dàng rời bỏ công việc được.“Cháu cứ ngủ ở nhà, khi có người gõ cửa cũng không cần mở, chỉ cần giả vờ như không nghe thấy.” Diệp Phương nói.Hoa Chiêu cười thầm, cô nghĩ Diệp Phương là một người nghiêm túc và cứng nhắc, hoá ra không phải vậy.Thật tốt.Nhìn thấy Hoa Chiêu cười, Diệp Phương cũng không tự giác muốn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn thật dễ chịu làm cho người ta cảm thấy vui vẻ."Cháu cũng đừng ra ngoài đi loạn. Nếu có việc gì cô đền không nổi mất. Tiểu Thâm sẽ liều mạng với cô!" Diệp Phương cười nói, "Đợi ngày mai cuối tuần cô được nghỉ sẽ cùng cháu đi dạo xung quanh!”“Được.” Hoa Chiêu ngoan ngoãn đáp lại.Diệp Phương cười đi ra ngoài, trong lòng chợt hối hận năm đó không sinh con gái, con gái ngoan như thế nào, lại xinh đẹp như vậy khiến người ta nhìn thấy liền vui vẻ.Không giống mấy thằng nhóc xấu xa, khi còn nhỏ đã biết cáu kỉnh, khi lớn lên đôi cánh trở nên cứng cáp rồi liền chạy mất.Người đi rồi, Hoa Chiêu nghe lời đi ngủ. Cuối cùng cô cũng đến được nơi an tâm, cơ thể nhẹ nhàng sảng khoái, cô muốn ngủ một giấc thật ngon.Trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cửa bị gõ vang.Cô ngoan ngoãn giả vờ như không nghe thấy.Kết quả người ngoài cửa rất cố chấp, trên lầu dưới lầu cũng có người mắng, Hoa Chiêu không thể không đứng dậy.Cô cũng có chút đoán được đó là ai.Quả nhiên, cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài là người phụ nữ tên là Triệu Đại Ni, bên cạnh là một cô gái, Hoa Chiêu trực giác cảm thấy đây chính là Tử Mai.Cô ta hơn 20 tuổi, thắt bím tóc, cô ta trẻ và rất đẹp, với đôi lông mày sáng và đôi mắt to.Chỉ là ánh mắt hắn có chút ảm đạm.Con người cũng rất mạnh mẽ.Cô ta nhìn lướt qua Hoa Chiêu từ trên xuống dưới, ánh mắt tối sầm lại, thản nhiên hỏi: "Cô tên gì? Sao lại ở đây? Diệp Thâm ... còn người phụ nữ nông thôn kia thì đâu?"Mẹ đến đơn vị công tác, tìm gặp cô ta nói Diệp Phương đưa một người phụ nữ nông thôn ở quê về, bà ta nói là vợ của Diệp Thâm, cô ta vội vàng chạy đến ngay lập tức.Kết quả người mở cửa là một con gái xinh đẹp đến chói mắt, thân thích nào nhà họ Diệp sao?“Tôi là người phụ nữ nông thôn của Diệp Thâm.” Hoa Chiêu cười nói.Đôi lông mày của Tử Mai bên kia dựng đứng, nét mặt xinh đẹp lập tức biến thành vẻ cay nghiệt: "Cô là? Cô tên gì? Cô sống ở đâu? Gia cảnh gì? Trong nhà có phần tử xấu sao? Khi nào thì kết hôn với Diệp Thâm? Của ai phê duyệt? Có bằng chứng không? "Này, còn đến điều tra cả hộ khẩu!"Tôi tên Hoa Chiêu. Về phần những câu hỏi khác, cô không có quyền hỏi, tôi cũng không có nghĩa vụ trả lời cô."Ngay khi lông mày của Tử Mai nhíu lại, muốn cùng Hoa Chiêu nói lý lẽ và chinh phục cô về mặt tinh thần.“Cô tên gì? Cô hỏi tôi những lời này với tư cách gì?” Hoa Chiêu hỏi ngược lại cô ta.Cô nghĩ rằng mình có thể ngăn chặn miệng Tử Mai, nhưng cô đã đánh giá Tử Mai không biết xấu hổ.“Tôi là đối tượng của Diệp Thâm!” Tử Mai với ánh mắt quỷ dị đáp lại."Này! Cô nói gì vậy?"Trước khi Hoa Chiêu mắng chửi người, những người phụ nữ đang xem náo nhiệt ngoài hành lang đã bắt đầu chửi bới."Thật không biết xấu hổ!""Cô ta muốn gả cho Diệp Thâm đến phát điên.""Cô ta thích Diệp Thâm như vậy thì đừng tốt với Phùng Long. Cô ta đã yêu Phùng Long rồi bị người ta bỏ. Liền trở về tìm Diệp Thâm?.""Xem người Diệp gia hiền lành mà bắt nạt à?""Cô ta mới không ngốc. Bà có thấy cô ta dám đến gây chuyện với Diệp Phương khi nào chưa? Đây là trong lúc Diệp Phương đi vắng liền chạy đến muốn bắt nạt vợ Diệp Thâm.""Này, không phải nói là người vợ nông thôn sao?""Nhìn không ra, như thế nào so với người thủ đô lại đẹp hơn?""Là cô ấy, dáng vẻ không thay đổi. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy thực sự là một cô gái xinh đẹp. Thảo nào Diệp Thâm rất thích."Mọi người nhanh chóng chuyển đề tài.Trên thực tế, họ cũng không muốn sỉ nhục Tử Mai quá nhiều.Hàng xóm láng giềng đã chứng kiến Tử Mai lớn lên mấy chục năm, cô ấy bị ruồng rẫy, thân bại danh liệt, khó tìm được đối tượng, thật đáng thương.Nhưng chính vì vậy mà họ càng tức giận hơn! Bản thân tự mình hiểu lấy, tại sao không đi lừa dối người ngoài, bắt nạt Diệp Thâm làm gì? Đứa trẻ kia cũng là bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn đấy!Họ cảm thấy mình hạ miệng lưu tình rồi nhưng Tử Mai lại không nghĩ vậy, cô ta trừng mắt nhìn những người xung quanh: "Các người bị sao vậy? Mỗi ngày nếu không có việc gì thì đi nói chuyện lung tung. Hãy cẩn thận sau khi chết xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi!”Điều lực sát thương lớn rồi, hơn nữa là quần công.Thiện cảm của những người xung quanh biến mất trong tích tắc."Đánh cô ta! Còn dám dựng chuyện mê tín!""Báo cáo cô ta! Lại vắng mặt trong giờ làm việc!""Sa thải cô ta!"Một vài người cô béo ở trên lầu bước xuống và đẩy Tử Mai và Triệu Đại Ni xuống dưới lầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận