Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1495 - Lục Soát



Chương 1495 - Lục Soát



Chương 1495: Lục SoátTên vệ sỹ chậm rãi ngước nhìn lên, trực tiếp chạm mắt với người kia.Người kia bình tĩnh di chuyển tầm mắt sang người khác, nhìn chằm chằm vài giây sau đó quay đầu nói chuyện với người bên cạnh rồi cùng đi vào nhà.Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu có thể thấy được tình hình bên trong thông qua lớp cửa kính. Xác thực bọn họ đang niêm phong đồ đạc, mỗi cái đều được đăng ký chụp hình lại.Trước mắt chưa phát hiện đám người này lén lấy đi đồ gì.Không thấy ai đuổi đi nên bọn họ cứ nhìn chằm chằm, canh giữ bên cạnh cửa sổ giúp chủ nhà cũng như bảo vệ đồ đạc của mình.Công việc kiêm kê tài sản mất khá nhiều thời gian vì đồ đạc ở nhà Diệp Thư thật sự quá nhiều.Biệt thự 3 tầng gồm mấy chục phòng, vô số vật phẩm tư nhân quý giá hay bình dân đều được đăng ký.Thời gian tan tầm buổi chiều tới rất nhanh.Nhân viên công tác chuẩn bị dọn dẹp ra về, ngày mai lại tiếp tục.Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu bị mời ra khỏi trang viên.Giấy niêm phong được dán lên cửa lớn, để lại hai viên cảnh sát trực bên ngoài phòng ngừa đồ bị người khác di dời.Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.Bọn họ đã làm việc nhiều năm ở nhà Diệp Thư, đều có chút tích cóp để dành, đa số đều có gia đình, rất ít người độc thân nên đều có nơi để đi.Mặc dù không cam lòng nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể ai về nhà nấy.Chỉ có một vệ sỹ chậm chạp nấn ná ở sau, nhưng cuối cùng cũng phải đi, vì không có lí do gì ở lại đây, dễ làm cho người khác nghi ngờ.Chờ hắn đi khuất, người đàn ông lập tức nói: “Cho người theo dõi hắn”.Người bên cạnh nghe vậy liền gật đầu rời đi.Người này lái xe dạo một vòng, lúc quay về trên xe có thêm năm sáu người khác. Động tác bọn họ nhanh chóng, lặng yên không một tiếng động đi vào sân, sau đó leo vào phòng bằng đường cửa sổ.Mấy người xông vào phòng của vệ sỹ và bảo mẫu đóng gói tất cả đồ đạc đem đi.Những người khác thì vào phòng bếp, lấy những vật dụng bị niêm phong bỏ vào trong túi.Dọn xong đồ ở phòng bếp lại đến phòng vệ sinh, những đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng bị mang đi.Tiếp đến là phòng ngủ của Diệp Thư, gói lại tất cả quần áo, chăn đệm và vật dụng hằng ngày.Hoa Chiêu cảm thấy nguyên nhân Diệp Thư bị trúng độc, ngoại trừ do ăn uống, còn lại là do đồ vật mà chị ấy thường xuyên tiếp xúc hằng ngày.Xác suất trúng độc ở phương diện ăn uống là nhỏ nhất. Bởi vì đồ ăn của mọi người đều giống nhau nhưng chỉ có Diệp Thư trúng độc. Còn Đại Bảo, Tiểu Bảo và Tiểu Mỹ lại không bị gì.Không phải do đồ ăn thì khả năng nằm ở những đồ vật mà Diệp Thư sử dụng một mình.Nhưng để bảo đảm chắc chắn nên cứ đem tất cả đồ đạc đi xét nghiệm, để kiểm tra đo lường xem đồ nào có thành phần độc tố tương tự với loại độc mà Diệp Thư mắc phải.Quá trình này mất rất nhiều thời gian vì số lượng đồ vật cần kiểm tra quá lớn, việc này đòi hỏi phải kiểm tra nghiêm túc tỉ mỉ nên không thể hối thúc.Diệp Thư bực bội cả ngày, đến trưa ngày thứ 3 cô ấy không nhịn được hỏi: “Diêu Khôn có điện thoại cho em không? Anh ấy nói thế nào? Sao không thấy anh ấy tới tìm chị?”Nếu đi chuyến bay gần nhất thì bây giờ cũng nên đến nơi rồi!Nhưng vẫn không thấy, chúng tỏ anh ấy không đến!Trời ạ! Cô đã nói muốn ly hôn mà anh ấy còn thờ ơ như vậy sao?Hay là, anh ấy đang mong được ly hôn, bây giờ mọi việc đang phát triển đúng ý mình?Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.“Anh ấy có gọi cho em không ít cuộc, nhưng em không bắt máy vì không biết nói thế nào” Hoa Chiêu nói.“Anh ấy còn gọi điện thoại cho anh cả, nói rất yêu chị và bọn nhỏ, kiên quyết không chịu ly hôn”. Hoa Chiêu nói.Lúc này Diệp Thư mới cười: “Vậy sao anh ấy còn chưa đến?”“Anh ấy bị gãy xương sườn, không thể ngồi lâu nên không cách nào đi máy bay được, sợ có mệnh hệ gì nên hãng hàng không từ chối cho anh ấy bay” Hoa Chiêu nói.Diệp Thư….“Sao lại nghiêm trọng như vậy, lúc đó chị chỉ dùng cùi chỏ thúc anh ấy một cái, ai biết xương hắn giòn như vậy, còn trẻ thế mà thiếu canxi…”Diệp Thư vừa đau lòng, vừa xấu hổ lại lo lắng thiếu chút nữa muốn trở về thăm hắn.Nhưng cô biết hoàn cảnh hiện tại của mình không thể đi đâu được.“Vết thương của anh ấy còn chưa đỡ à? Chắc hiện tại đang lo lắng lắm, không biết điều tra sự việc đến đâu rồi?” Diệp Thư hỏi.Cô vẫn muốn biết hắn có thể đến hay không?“Máy bay của hãng nhiều quy định rắc rối”. Diệp Thư nói: “Chị thấy các doanh nhân lớn đều sở hữu phi cơ riêng, chúng ta cũng mua một chiếc đi, thời điểm đi họp mặt bị hỏi tới thật làm mất mặt khi bảo không có phi cơ riêng”.Chiêu Hoa liền bật cười: “Muốn mua cứ mua, không cần nhiều lý do như vậy”.“Ha ha, vì chưa từng xài nhiều tiền như vậy trong một lần nên hơi khó thích ứng”.Diệp Thư cười nói: “Nếu em đã đồng ý thì chuyện này không thành vấn đề!”Đến lúc đó, nếu cô bị ba mẹ mắng là hoang phí thì cô liền đẩy Hoa Chiêu ra mặt, bọn họ nhất định sẽ không mắng nữa”.Nghĩ đến việc sắp tiêu tiền như nước để mua phi cơ, tâm trạng của Diệp Thư tốt hơn nhiều….Cô phát hiện ra, khi tâm trạng không tốt chỉ cần đi tiêu tiền, mua sắm thì trong thời gian ngắn tâm trạng tốt hơn nhiều.Được! Có tiền mà không xài chẳng khác nào không có tiền! Cô còn chưa biết mình có thể tiêu xài được mấy ngày nữa.“Khi nào em rảnh? Chúng ta cùng đi Cảng Thành nhé? Phải đi dạo phố tiêu tiền một chút”. Diệp Thư nói.Cô không bao giờ tiết kiệm chi phí ăn mặc với bản thân mình rồi lại đem hết tiền kiếm được để lại cho con cái sau này mặc sức tiêu xài, làm như vậy cô cảm thấy thật không công bằng với chính mình.Không nên để lại tất cả tài sản, chỉ cần cho bọn chúng một khoản nhỏ là được, cái gì nên tiêu thì tiêu, nếu không việc gì cô phải liều mạng kiếm tiền chứ?Hoa Chiêu cũng có cùng suy nghĩ với cô ấy.Nói đi Càng Thành làm Hoà Chiêu nhớ tới một việc nên gật đầu nói: “Được, mấy ngày nữa sẽ đi”Nhà họ Kim còn đang thiếu nợ cô đấy.Nghe nói mấy năm nay bọn họ lại tích trữ được một đống đá thô không nỡ mở, định để lại làm đồ gia truyền.Haha, lần này cô đến để thu nợ!“Đừng đợi mấy ngày nữa.” Diệp Thư nói là đi liền: “Hỏi xem chuyến bay gần nhất là lúc nào, chúng ta đi luôn.”Gần đây Hoa Chiêu cũng không có việc gì, mà có việc cũng không cần cô tự mình ra tay nên có thể rời đi được. Vì vậy lập tức đồng ý cho người đi hỏi vé máy bay còn không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận