Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 792 - Hít Thở Không Thông.



Chương 792 - Hít Thở Không Thông.



Chương 792: Hít Thở Không Thông.Hôn lễ của Diệp Thư nghi thức rất đơn giản, chú rể cô dâu đi ra quỳ xuống, dập đầu cho cha mẹ, sửa miệng, là xong việc.Thời này cũng không có mấy trò khác, cũng không có náo động phòng.Vốn Diệp Thư còn mới tăng thêm mấy khâu, nhưng hiện tại cũng đã hủy bỏ.Vẻ mặt cô ấy tuy vẫn tái nhợt, nhưng nụ cười sáng loá, tự tin hào phóng, lại thêm áo cưới làm nổi bật, rất xinh đẹp và chói lọi.Lời đồn quả nhiên đã rõ ràng.Nếu như ngày hôm qua thực đã xảy ra chuyện kia, người phụ nữ nào có thể chịu được? Người đàn ông nào còn tiếp nhận được?Hơn nữa bọn hắn cũng tin, Mã Quốc Khánh xác thực không dám thực sự làm gì, trừ phi hắn không muốn sống nữa.Diệp Thư lộ mặt thêm vài phút, đã bị Diêu Khôn đỡ trở về phòng rồi.Lúc cô ấy đi ra còn quay đầu lại liếc nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cho cô ấy một ánh mắt an tâm một chút chớ vội.Diệp Thư yên lòng đi nha.Hôn lễ chấm dứt, cũng nên khai tiệc rồi.Diệp gia không mời quá nhiều khách, lượng người được mời đến tuy ít nhưng cũng ngồi chật cả sân, tổng cộng có 20 bàn.Trời lạnh, đều ở trong phòng.Nhưng vì có nhiều người, cửa sổ, cửa lớn đều mở rộng, như vậy cũng lộ ra náo nhiệt.Chu Lệ Hoa ngồi ở bàn nữ khách quan trọng.Bà ta là cứng rắn chui vào đấy, vốn không có vị trí cho bà ta, chính bà ta chuyển cái ghế thêm vào.Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế liếc nhau, không đuổi bà ta đi.Miêu Lan Chi cũng liếc bà ta một cái, không lên tiếng.Cửa sổ đang mở ra, người ngoài đều nhìn xem, bọn họ phải cho Diệp Thành mặt mũi.Hơn nữa lúc này mà bắt đầu làm loạn..., mất mặt vẫn là Diệp gia.Bất quá Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế thay đổi vị trí, một trái một phải đem Chu Lệ Hoa kẹp ở giữa. Tránh khỏi bà ta ngồi cạnh những người khác, nói những điều không nên nói!Chu Lệ Hoa không sao cả, chỉ cần có thể ngồi ở cái bàn này là được.Đồ ăn rất nhanh đã đưa lên, mời một trong những đầu bếp nổi danh nhất thủ đô làm, tổ tiên làm ngự trù đấy.Rau quả đều là Hoa Chiêu cung cấp.Cả hai cộng lại, vậy hương vị quá tuyệt rồi.Vốn nên rụt rè trên bàn cơm, thiếu chút nữa đã biến thành bữa tiệc nông thôn.Rụt rè là cái gì? Ăn no rồi nói sau!Chu Lệ Hoa cũng không chút khách khí nào, chiếc đũa vung lên vừa mạnh vừa nhanh.Cuộc sống của bà ta mấy năm gần đây rất không tốt…Công việc của bà ta đã không còn.Diệp Hưng kết hôn, xã giao còn nhiều, chính mình còn không nuôi được đứa bé, bà ta phải phụ cấp lấy.Lão nhị cũng có đối tượng, bà ta phải tích lũy tiền kết hôn cho hắn.Diệp Giai Diệp Lị đều đang học lại, liều mạng vào đại học, tiền sách vở và tiền ăn hàng năm đều rất nhiều.Chút tiền lương kia của Diệp Thành, miễn miễn cưỡng cưỡng gánh được. Nhưng nếu muốn giống như trước dùng tiền mà không cần tính toán, là không thể nào.Thậm chí là thịt, bà ta cũng không thể ăn thoải mái.Càng nghĩ Chu Lệ Hoa càng tức giận, chiếc đũa vung càng mạnh hơn.Cũng may cả bàn này đều là nữ quyến Diệp gia, cũng biết bà ta là người thế nào, trong lòng mong chuyện cười này cũng sẽ không truyền đi.Đột nhiên, Chu Lệ Hoa nhướng mày, thò tay che bụng."Bà ăn vội vàng như, hai ngày chưa ăn cơm sao?" Diệp Phương rất hiếm khi mà nói móc bà ta một câu.Chu Lệ Hoa đã bất chấp cãi lại, vài giây sau, bà ta đã đau đến mồ hôi lạnh cũng xuất hiện.Diệp Phương thấy không phải là giả bộ đấy, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, bà vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu?"Không đợi Chu Lệ Hoa nói chuyện, Diệp Phương đã biết.Bà nghe thấy được bụng Chu Lệ Hoa vang lên âm thanh cực lớn "Ọt ọt ọt ọt".Sau đó Chu Lệ Hoa "Cạch cạch cạch" mà thả liên tiếp mấy cái rắm. . . Tiếng cuối cùng có chút quái dị. . . .Không nói một bàn người này, chính mà 3 bàn ở trong phòng này đều nghe thấy được, quay đầu nhìn bà ta.Hơn nữa rất nhanh đã ngửi thấy được mùi. . ."Ọe ~" lập tức có người chịu không được, nôn ra.Điều này tạo thành phản ứng dây chuyền, lập tức có mấy người trong bọn họ che miệng lại, muốn nôn.Mặt Chu Lệ Hoa đã trở thành màu gan heo.Nhưng bụng của bà ta vẫn tiếp tục đau, hơn nữa bà ta có dự cảm, đằng sau còn có. . .Cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này. . .Chu Lệ Hoa đứng lên liền chạy về hướng tây nam của căn nhà.Nhà Diệp Thư tuy bà ta lần đầu tiên tới, nhưng nhà về sinh của mấy căn nhà trệt bình thường đều ở Tây Nam.Mà lúc này bà ta đang ở nhà giữa, căn nhà này lại lớn, lộ trình lại xa.Bà ta lại đang di chuyển ...Vừa chạy đến trong sân bà ta liền không nhịn được rồi. . .Tiếng "tạch tạch blah blah" cũng nhắc nhở mọi người ở các phòng xung quanh nhìn sang ...Hình như có thứ gì đó chảy đến trên mặt đất. . . . .Chu Lệ Hoa hận không thể chết ngay lập tức!Bà ta không biết mình đã xông vào nhà vệ sinh như thế nào, sau khi đi vào bà ta liền khoá cửa lại, đời này cũng không có ý định ra đi nữa!"Ôi trời ơi!!. . ." Miêu Lan Chi lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, bụm mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu.Mà ngay cả bà cũng cảm thấy xấu hổ chết rồi.Biết Chu Lệ Hoa nhiều năm như vậy, chỉ có giờ khắc này, bà mới thấy đồng tình cực độ!Bà ấy đồng tình, đó là bởi vì bà ấy thiện lương.Những người khác lại không nghĩ như vậy rồi, trong lòng quả thực vừa chán ghét lại vừa buồn cười, sau này đi ra ngoài, còn có đề tài nói chuyện rồi!"Tôi có việc, phải đi trước rồi." Một người phụ nữ đứng lên ở xa xa cùng Miêu Lan Chi nói chuyện, bịt mũi lại muốn đi rồi.Không phải bà ta không lễ phép, là bà ta có bệnh thích sạch sẽ, thật sự chịu không được rồi!Mà Miêu Lan Chi ở cái bàn kia, mùi nồng nhất! Đánh chết bà ta cũng chẳng đi qua."Tốt tốt, đi thong thả đi thong thả." Miêu Lan Chi xấu hổ mà nói.Cũng không biết Chu Lệ Hoa ăn cái gì, mùi này kéo dài không tiêu tan, bữa cơm này không còn cách nào ăn hết.Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy cáo từ.Diệp Giai, Diệp Lị còn có Khâu Mai cũng ở trong phòng, đến cáo từ cũng không có, trực tiếp nhấc chân đi.Diệp Giai cùng Diệp Lị đều muốn khóc.Thật sự là mắc cỡ chết người! Các cô về sau sao có thể gặp người đây?"Ai, các người chớ đi ah, nhanh đến nhà vệ sinh nhìn mẹ các người xem, xem bà ta thế nào rồi?" Lưu Nguyệt Quế ở phía sau hô, bà cũng rất thiện lương.Nhưng mà Diệp Giai Diệp Lị lại chạy trốn nhanh hơn rồi.Khâu Mai ngược lại không chạy, nhưng cô ta giống như không nghe thấy, ôm đứa bé đi nha.Mấy động tác kia làm Lưu Nguyệt Quế nhìn mà choáng váng: "Người nhà này. . . Sao có thể như vậy ah!"Bà cũng có chút cảm thấy buồn cho Chu Lệ Hoa rồi.Không có ai trả lời bà.Mọi người đi rồi, Miêu Lan Chi cũng không cần gắng gượng nữa, bà cũng chạy.Chạy tới phòng Diệp Thư chia xẻ tin tức này cùng cô ấy."Xem về sau bà ta còn dám đi ra ngoài hay không!" Miêu Lan Chi vẻ mặt thoải mái, nhìn có chút hả hê, lại cảm thấy như vậy có chút không quá phúc hậu.Một người phụ nữ ở trước mặt mọi người phát sinh việc này, thật sự là quá thảm rồi. . . . Tâm trí kém thì khả năng cũng sống không nổi, bà cười nhạo có chút không nên.Nhưng bà xác định những người như Chu Lệ Hoa này sẽ không nghĩ đến cái chết, bất quá vài năm không ra khỏi cửa ngược lại rất có thể.Diệp Thư ngơ ngác nhìn Hoa Chiêu đối diện, trách không được con bé không đi ra ngoài đãi khách, muốn cùng nhau ăn cơm với cô, đoán chừng là sợ có mùi."Cái này. . . Quá độc ác. . ." Diệp Thư ngẫm lại cảnh tượng kia, cũng cảm thấy hít thở không thông.Bất quá cũng thật đã ghiền!"Lúc này bà ta cũng nên trung thực đi à nha?" Cô ấy cười nói.Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế đi đến.Lưu Nguyệt Quế đến cùng vẫn mềm lòng: "Nhanh đừng chê cười bà ta nữa, có bộ quần áo cũ nào không, tôi vào xem bà ta thế nào rồi."Con gái con dâu đều chạy, con trai đi vào lại không thích hợp, chỉ có thể là bà đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận