Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1238 - Mẹ! Mẹ Mau Tới.



Chương 1238 - Mẹ! Mẹ Mau Tới.



Chương 1238: Mẹ! Mẹ Mau Tới.Người Kim gia được mời vào, Hoa Chiêu và Diệp Thư ôm đứa nhỏ ở cửa nghênh đón.Đoàn người gặp mặt, hàn huyên.Hoa Chiêu đánh giá người Kim gia, hai người lớn toàn thân quý khí, mấy đứa nhỏ giống như tiểu đại nhân, đều xụ mặt, không vui vẻ.Không chỉ có một đứa trẻ Kim Lan Hinh, mà còn có hai cậu bé khoảng 10 tuổi và một bé gái ba hoặc bốn tuổi.Trẻ con không biết che giấu cảm xúc, hoặc là không muốn che giấu, hiện tại kéo dài mặt, có vẻ rất ngạo mạn, đối với ai cũng hờ hững không để ý.Có thể là nhìn thấy Hoa Chiêu tương đối xinh đẹp hai cậu bé mới không tình nguyện kêu một tiếng "Dì".Trên mặt Kim Kevin và Phan Lệ Trân hình như có chút xấu hổ, dốc sức liều mạng kéo thấp cảm giác tồn tại của hai đứa nhỏ kia, vội vàng nói chuyện với Hoa Chiêu, khen cô và Tiểu Thận thành một đóa hoa.Hoa Chiêu khách khí mời người vào.Càng đi, biểu tình của Kim gia càng kinh ngạc.Đình đài lầu các này, hòn non bộ nước chảy đấy, bọn họ thật sự không phải vào một công viên?Diệp Thư mời bọn họ đến một câu lạc bộ tư nhân ăn cơm? Không phải đến nhà cô ấy sao?Thẳng đến khi vào phòng khách ngồi xuống, nhìn thấy đồ dùng cá nhân tiện tay có thể thấy được, nhìn thấy một đám nhỏ từ hậu viện chạy ra hỏi thăm.Kim gia mới xác định đây chính là nhà của Diệp Thư.Bọn họ dù không biết nhà ở thủ đô khẩn trương cỡ nào, cũng biết viện tử xa hoa tao nhã như vậy, ngẩng đầu lại có thể nhìn thấy hoàng cung nói lên cái gì.Bọn họ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lời nói của đại sư quả nhiên có thể tin được! Diệp gia này quả thật "quý giá", liên kết với bọn họ, có thể bảo vệ Kim gia một trăm năm thái bình, mà không phải gia đạo sa sút nữa.Hoa Chiêu nhìn thấy mấy đứa nhỏ ngồi thật sự khó chịu nên đã gọi Vân Phi và Thúy Vi tới."Cùng các em đi ra ngoài chơi game được không?" Hoa Chiêu hỏi.Hai bé trai lập tức đứng lên.Bọn chúng mới không muốn ngồi nơi này làm phong cảnh, nghe người lớn nói mấy chuyện nhàm chán.Phan Lệ Trân đè lại Kim Lan Hinh cũng muốn đứng lên, nói với những đứa trẻ khác: "Mau đi chơi với các em trai và em gái, Lan Hinh ở lại một lát để biểu diễn cho dì nghe một bài hát rồi lại đi chơi.”Kim Lan Hinh lập tức bĩu môi: "Con không thèm hát cho dì ấy! Con sẽ chơi với anh trai!"Con bé nhìn chằm chằm vào Vân Phi, trong mắt tràn ngập hứng thú.Con bé chưa bao giờ thấy một cậu bé xinh đẹp như vậy, đẹp hơn những đứa trẻ trong trường mẫu giáo của mình!Phan Lệ Trân muốn hung hăng véo con gái một cái, lại sợ con bé khóc, miễn cưỡng duy trì biểu tình nói: "Ngoan, chúng ta chỉ hát một bài có được không, hát một bài rồi lại đi chơi.”“Không muốn!” Kim Lan Hinh một tay hất tay Phan Lệ Trân ra, chạy tới kéo tay Vân Phi lên: "Anh trai nhỏ, chúng ta ra ngoài chơi đi!”Vân Phi…Hoa Chiêu…Diệp Thư…Cho dù đây không phải là âm mưu, cô cũng không có ý định nhận cô con dâu Lan Hinh này, bát tự kia, cô đổi một cái khác có được không!Đứa bé này hiển nhiên là đã hứng thú với Vân Phi.Đừng nói đứa trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện, khi còn bé thích, lớn lên vẫn sẽ thích.Vân Phi nhìn mẹ.Hoa Chiêu gật đầu.Bé gái nắm tay thì làm sao vậy, tuổi còn nhỏ, không kiêng kỵ gì."Thật ngại quá, mấy ngày nay Lan Hinh vì luyện tập bài hát của dàn hợp xướng, ca hát nhiều, cổ họng mệt mỏi, có một chút không thoải mái, bình thường con bé không phải như vậy." Phan Lệ Trân vội vàng giải thích."Không sao đâu, Lan Hinh ở trong dàn hợp xướng sao?" Hoa Chiêu cười cùng cô ta nói chuyện.Vợ chồng Kim gia khoe Kim Lan Hinh thành một bông hoa.Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, quay đầu khen con mình.Cả hai đã không xấu hổ, cô đương nhiên cũng không xấu hổ.Diệp Thư ở bên cạnh buồn cười, bởi vì trong lòng có hoài nghi, hiện tại cô ấy càng nhìn Kim gia càng thấy không bình thường.Thực sự có chút quá tích cực, như thể đứa trẻ yểu mệnh là con cái của họ."Ai nha!" Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét của bọn nhỏ.Hoa Chiêu vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra.Sau đó phát hiện ra rằng một đứa trẻ của Diệp Đan đang ngồi xổm trên mặt đất và khóc."Làm sao vậy?" Cô hỏi.“Hắn đánh người!” Vân Phi chỉ vào con trai lớn của Kim gia, Kim Thừa Vọng nói."Ai nha, chuyện này không có khả năng, Thừa Vọng nhà chúng tôi là ngoan nhất! Không bao giờ đánh nhau!” Phan Lệ Trân nói: "Nhất định là có hiểu lầm gì đó, Thừa Vọng con nói xem, có phải con không cẩn thận đụng phải em trai không?"“Đúng vậy, chỉ là không cẩn thận đụng phải hắn, ai biết hắn yếu đuối như vậy, thoáng cái liền ngã xuống." Kim Thừa Vọng cằm hất cao, cà lơ phất phơ nói.Vương Hạo, con trai của Diệp Đan ngồi trên mặt đất, đã đứng lên, vỗ vỗ mông, vẻ mặt thù hận trừng mắt nhìn hắn.Mặc kệ Hoa Chiêu dạy như thế nào, mấy đứa con của Diệp Đan, đặc biệt là mấy bé trai, trên người luôn có một cỗ lệ khí.Lúc đầu rất rõ ràng, hiện tại bình thường nhìn không ra, nhưng gặp chuyện, ánh mắt bọn chúng có thể ăn thịt người.Kim Thừa Vọng lập tức chỉ vào hắn hét: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tao sẽ đánh mày!”“Thừa Vọng!” Phan Lệ Trân hét: "Không phải là không cẩn thận đụng phải sao?!”Không phải chất vấn, mà là giọng điệu nhắc nhở."Hừ." Kim Thừa Vọng hừ lạnh một tiếng.“Vân Phi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hoa Chiêu hỏi.Vân Phi lập tức nói: "Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, hai người bọn họ chỉ nói mấy câu, đột nhiên Kim Thừa Vọng liền đẩy hắn một cái.”“Chỉ là đẩy một cái, Thừa Vọng, mau xin lỗi!” Phan Lệ Trân mắt thấy không chối được, lập tức nói.“Hắn trừng mắt nhìn con!” Kim Thừa Vọng hiển nhiên không muốn xin lỗi."Thừa Vọng." Kim Kevin mở miệng.Kim Thừa Vọng lập tức không tình nguyện nói: "Thực xin lỗi! Được chưa!" Nói xong quay đầu rời điEm trai hắn lập tức đi theo phía sau.Kim Kevin quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Xin lỗi, dạy con không tốt, khiến cô chê cười."“Không có việc gì, đứa trẻ nào mà không đánh nhau ầm ĩ, đến anh em ruột còn đùa giỡn." Hoa Chiêu cười nói.Còn chưa thăm dò được, hiện tại chưa thể để cho người ta đi.Bất quá bây giờ cô cũng không có tâm tình tán gẫu, gọi mấy người vào ăn cơm.Người Kim gia hiện tại hiển nhiên cũng không muốn gọi mấy đứa bé kia trở về phá hư không khí.Một bữa cơm ăn xong, miễn cưỡng xem như khách và chủ đều vui vẻ.Đột nhiên, Vân Phi ở hậu viện hét rầm lên "Mẹ! Mẹ mau tới! Hắn đã chết!"Một câu dọa cho tất cả mọi người hồn phi phách tán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận