Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 977 - Tin Tức Kỳ Lạ.



Chương 977 - Tin Tức Kỳ Lạ.



Chương 977: Tin Tức Kỳ Lạ.Tiếng khóc vọng xuống dưới lầu, Hoa Tiểu Ngọc chạy lên, ngăn chặn miệng nhỏ của tiểu Thận."Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Người không lớn, giọng lại không nhỏ." Cô ta hung ác nói.Thấy đứa bé mặt mày tím tái, cô ta mới thoải mái mà thả tay ra.Tiểu Thận không khóc nữa, nháy mắt nhìn theo phương hướng của Hoa Tiểu Ngọc, bản năng nói cho bé biết, nếu tiếp tục khóc sẽ gặp nguy hiểm.Thái Xuân Ni xuất hiện tại cửa ra vào, dựa vào cạnh cửa nhíu mày nhìn cô ta: "Nghĩ mãi mà không rõ cô bắt cóc đứa bé này về làm gì? Muốn làm mẹ thì tự mình sinh, nuôi con người khác là có ý gì? Huống chi còn là kẻ thù đấy."Hoa Tiểu Ngọc quay đầu cười cười: "Chị, chị không biết là con của kẻ thù gọi mình là mẹ, rất thoải mái sao? Chờ nó trưởng thành, sẽ gọi tôi là mẹ một cách trìu mến, sau đó tôi sẽ dạy nó trả thù mẹ ruột của mình, khó chịu sao?"Thái Xuân Ni liếc cô ta: "Cô đúng là biết chơi. Bất quá tôi thấy cô chăm sóc nó như vậy, trưởng thành nó cũng sẽ không thể trìu mến mà gọi cô là mẹ được, nó cũng sẽ hận cô. Hoặc là, nó cũng không thể sống nổi đến lúc lớn lên."Thái Xuân Ni lui về phía sau một bước, nhiệt độ cao trong phòng phả vào người cô ta, mới nói được mấy câu cô ta đã cảm thấy cả người đổ mồ hôi rồi.Đứa nhỏ này ở chỗ này ngây người vài ngày vậy mà không chết, thật sự kỳ tích.Thái Xuân Ni nhíu mày: "Tôi khuyên cô thả nó đi, dù là nhốt vào trong tầng hầm ngầm, cũng đừng để ở chỗ này, tôi cũng không muốn giúp cô xử lý thi thể! Trở thành đồng phạm giết."Nét mặt của cô ta lạnh xuống, chân thành nói: "Thực sự đến lúc đó tôi cũng không thể là chị của cô nữa rồi."Nụ cười của Hoa Tiểu Ngọc sững lại, oán hận mà nhìn cô ta, lại nhìn đứa bé trong giỏ, sau đó đứng dậy, kéo giỏ xuống lầu.Chiếc giỏ mây bị kéo lê xuống từng bậc cầu thang suốt chặng đường, tiểu Thận trong giỏ thiếu chút nữa không sống nổi, nhưng vậy mà một tiếng cũng không khóc.Hoa Tiểu Ngọc ngạc nhiên mà liếc nó một cái, phát hiện đứa bé đã hai mắt nhắm nghiền, giống như ngủ rồi.Đứa nhỏ này từ lúc đến trong tay cô ta vẫn khóc luôn khóc, ngủ cũng rầm rì, thỉnh thoảng khóc lên một cái, hôm nay là yên tĩnh nhất.Không phải là chết rồi chứ?Như vậy sao được!Cô ta đối với kế hoạch của mình khá thoả mãn, hơn nữa thiên tân vạn khổ mới có thể thành công, cô ta cũng không dám cam đoan chính mình còn có thể lại bắt cóc đứa trẻ từ tay Hoa Chiêu.Nó phải còn sống!Hoa Tiểu Ngọc nhanh chóng kiểm tra một chút, vừa sờ đứa nhỏ vậy mà nóng phỏng tay, hơn nữa gọi thể nào cũng không tỉnh.Cô ta lại càng hoảng sợ, nhanh chóng nói người hầu đi tìm bác sỹ.Thái Xuân Ni cùng Hoa Tiểu Ngọc hiện tại đang ở trong một tòa biệt thự, diện tích không lớn, chỉ hơn 100 mét vuông, nhưng ở nơi đất chật người đông, tấc đất tấc vàng như Hồng Kông, nó tốt xấu gì cũng là biệt thự.Người bình thường cả đời cũng mua không nổi.Theo lý hai người cả đời cũng không thể tiến vào loại địa phương này, ai nghĩ đến Hoa Tiểu Ngọc mệnh tốt, được lão đại Hồng Kông nhìn trúng, dẫn trở về.Với tư cách là chị gái “duy nhất” của Hoa Tiểu Ngọc, Thái Xuân Ni cũng có thể đi theo.Sau đó Thái Xuân Ni dùng thủ đoạn cao siêu, cũng thành tình nhân của lão đại, địa vị thậm chí vượt qua Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc nghĩ tới đây oán hận mà đá cái giỏ.Bên trong tiểu Thận vẫn không nhúc nhích."Bác sĩ đâu rồi? Sao bác sĩ còn chưa tới?" Hoa Tiểu Ngọc tìm được nữ hầu, đưa tay liền cho cô ta một cái tát.Nữ hầu ôm mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đã gọi điện thoại qua, bác sĩ nói rất nhanh sẽ tới.""Rất nhanh là bao giờ? 5 phút đồng hồ? 10 phút đồng hồ? Có phải nửa giờ một giờ? Nó chết cô sẽ chịu trách nhiệm sao?"Nói xong liền đánh không ngừng.Cô hầu gái gầy gò mới mười lăm, mười sáu tuổi không dám đánh lại, co rúc ở trên mặt đất chịu đánh chịu mắng.Chỉ là ai cũng không nhìn thấy trong ánh mắt cô ta tràn ngập phẫn hận.Thái Xuân Ni khoanh tay cười lạnh mà nhìn, không khuyên giải cũng không ngăn cản.Ngu xuẩn tìm đường chết, tại sao cô ta phải ngăn cản?Lúc trước "Cứu" Hoa Tiểu Ngọc, chính là muốn dùng cô ta để kiếm tiền, để cho chính mình sống những ngày tốt lành, hiện tại ngày tốt lành đã đến, cô ta cũng có chút chướng mắt rồi.Làm sao để diệt trừ cô ta lại không ô uế tay của mình đây này. . . . .. . .Tin tức nghe được cũng không thuận lợi, ba ngày rồi, cũng không nghe nói có bang phái nào, hoặc là lão đại xã hội đen có tiền có thế lực nào mang một đứa trẻ sơ sinh từ nội địa tới.Những kẻ có tiền còn có giang sơn, chỉ thích con của mình, sẽ không nuôi con của người khác."Còn chưa có tin tức sao?" Thấy Diệp Thâm tiến đến, Hoa Chiêu vội vàng hỏi.Diệp Thâm đi ra ngoài tìm một người khác để nghĩ biện pháp đi.Lần này Diệp Thâm vậy mà không lắc đầu, bất quá cũng không gật đầu."Không nghe nói lão đại nào dẫn theo trẻ con trở về." Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu lập tức thất vọng."Bất quá ngược lại là có một tin tức. . . ." Diệp Thâm do dự một chút nói ra.Anh không biết có nên nói hay không, vạn nhất không phải, sợ Hoa Chiêu thất vọng."Tin tức gì? Anh nói mau!" Hoa Chiêu vội la lên."Có người ra số tiền lớn mời bác sĩ đến khám bệnh cho một đứa con nít, bất quá người xuất tiền không phải lão đại gì, mà là hai người phụ nữ." Diệp Thâm nói ra."Hai người phụ nữ?" Hoa Chiêu sững sờ."Đúng vậy, hai người." Diệp Thâm nói ra: "Một người trong đó có phải là Hoa Tiểu Ngọc hay không anh còn chưa biết, lát nữa sẽ tiếp tục nghe ngóng.""Đến khám bệnh cho một đứa con nít? Đứa bé sinh bệnh không đưa đi bệnh viện sao? Bệnh gì?" Hoa Chiêu lại hỏi."Nghe nói là sốt cao không lùi hôn mê bất tỉnh, bệnh viện nói trị không được rồi, mang về nhà mời người xem."Đây là tin tức Diệp Thâm thăm dò được.Nhưng anh cảm thấy có chút không hợp lý, bệnh viện cho biết cháu bé không thể cứu chữa đang tìm thuốc mấy ngày nay vẫn còn sống.Bệnh viện ở đây thiếu thuốc như vậy sao?Kỳ thật Hoa Tiểu Ngọc căn bản không mang đứa nhỏ đi bệnh viện, cô ta cùng đứa bé không có quan hệ hợp pháp, đi bệnh viện sẽ bị điều tra.Mà tin tức cần tìm thuốc là Thái Xuân Ni thả ra đấy.Hoa Tiểu Ngọc tuy cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không có biện pháp khác, cô ta vẫn muốn đứa nhỏ này sống.Nghĩ đến hình ảnh kế hoạch trong suy nghĩ của cô ta, cô ta hưng phấn đến run rẩy, cô ta nhất định phải chờ đến ngày đó.Về phần có chút bất an trong lòng kia, hẳn là cô ta suy nghĩ nhiều.Hai bà đỡ kia đã chết, không còn ai biết chuyện cô ta đã làm. Cho dù không chết, hai người kia cũng không biết cô ta là ai.Nhân viên tàu cũng không biết.Cho dù vạn nhất, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm biết cô ta đã bắt cóc đứa nhỏ, cũng không biết cô ta bây giờ đang ở đâu!Biết cô ta bây giờ đang ở đâu cũng vô dụng, nơi này là Hồng Kông, là nơi mặt trời không bao giờ lặn! Diệp gia thể với tới!Nghĩ đến tầng tầng bảo đảm, Hoa Tiểu Ngọc an tâm rồi.Hoa Chiêu nghe nói sốt cao không lùi, bệnh viện cũng bó tay, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.Từ khi trở thành một người mẹ, cô rất không thích nghe loại tin tức này.Cho dù hiện tại chế độ không hoàn thiện, không thể thành lập quỹ ngân sách từ thiện, cô cũng muốn xuất ra một ít tiền để trợ giúp những đứa bé kia khám bệnh.Việc này đều giao cho Diệp Phương, chỉ cần bệnh viện có, hoặc là bệnh viện khác có loại người này cô cô đều biết, tiền thuốc men khẳng định sẽ là Hoa Chiêu hỗ trợ giải quyết."Nếu không chúng ta giả trang thành bác sĩ đi xem a, có lẽ có biện pháp có thể cứu đây này." Hoa Chiêu nói ra."Được." Diệp Thâm gật đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận