Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1368 - Mấy Bảo Bối.



Chương 1368 - Mấy Bảo Bối.



Chương 1368: Mấy Bảo Bối.Diệp Thâm dừng lại.Đoàn người dừng lại theo."Phía trước chính là lối ra, mọi người ở đây chờ, anh mang vài người đi ra ngoài xem một chút." Anh nói.Mấy động tác như mai phục ở cửa cũng rất bình thường.Hoa Chiêu gật đầu, lần này cô không muốn đi theo, ra khỏi cửa hang sẽ gặp những người nào, cô đã thấy rõ ràng.Đó là mười mấy người đàn ông, vũ trang đầy đủ, nhìn khí tức, không phải là thôn dân lúc trước.Đây có thể là lính tinh nhuệ của Chu gia.Diệp Thâm vừa dẫn người đi tới cửa sơn động, còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy sự hỗn loạn bên ngoài."A!"Thét chói tai ngắn ngủi hoảng loạn, sau đó vài bóng người từ trong bụi cỏ nhảy ra, liều mạng đánh vào người.Không biết từ khi nào một đám kiến độc đã bò lên người bọn họ, cắn cho nửa người bọn họ đều tê dại.Đây là một địa phương mà mấy con côn trùng đặc biệt độc, trẻ con bị cắn một phát cũng có thể mất mạng, người lớn bị cắn thêm vài phát cũng không sai biệt lắm.Phải được xử lý kịp thời.Mấy người chạy ra, không để ý đến chuyện mai phục nữa, vội vàng đi tìm kiếm thảo dược, nhất định phải nhai nát đắp vào vết thương trong vòng vài phút mới được, bằng không chính là chết.Bị kẻ địch đánh chết coi như xong, kẻ địch còn chưa nhìn thấy, đã bị độc trùng cắn chết? Quá oan uổng.Còn có mấy người trốn ở trong bóng tối không nhúc nhích, bọn chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mắng to mấy người chạy trốn, nhưng một giây sau bọn chúng cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn.Một đám rắn nhanh chóng bò về phía bọn chúng ẩn thân, há miệng, bộ dạng không cắn bọn chúng một ngụm không được?Mấy người còn lại cũng nhảy ra ngoài.Diệp Thâm và người anh mang theo không biết vì sao những người này đột nhiên nhảy ra, nhưng đây là cơ hội, không thể buông tha.Tiếng súng "rầm rầm" vang lên một hồi, qua hơn một giờ, Diệp Thâm mới dẫn người trở về."Đi thôi." Anh nói.Vợ anh chính là phúc tinh của anh, mang cô ấy ra ngoài, vận khí luôn đặc biệt tốt. Mấy tên ẩn nấp bị côn trùng và rắn độc đuổi ra, mà anh lại có vòng tay đuổi côn trùng mà Hoa Chiêu đưa, những con kiến và rắn này vừa nhìn thấy anh giống như nhìn thấy thiên địch, chạy trốn rất nhanh.Đoàn người từ sơn động đi ra, Diệp Thâm nhìn ngôi sao trên bầu trời, phân biệt vị trí một chút, chọn một phương hướng, đi không bao lâu đã đến bên đường quốc lộ, sau đó lấy ra một cái bộ đàm lớn, gọi người lái xe tới đón bọn họ.Đây là quân dụng, có tín hiệu."Không có gì quan trọng bị rơi lại chứ?" Diệp Thâm hỏi mấy người Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lắc đầu, đồ đạc quan trọng của cô đều ở trong không gian, hơn nữa phòng của cô ở khách sạn đã bị người Chu gia thu thập qua, có đồ cũng không lấy ra được.Mấy người Lưu Minh cũng lắc đầu."Vậy thì về nhà." Diệp Thâm nói.Mấy người đi thẳng đến sân bay và rời đi bằng máy bay chuyên dụng.Nếu không đi, thế lực bên Chu gia phản ứng lại, có thể sẽ không đi được.Máy bay vừa vặn đi ngang qua vườn cây ăn quả của Hoa Chiêu.Cô đột nhiên nói: "Chu gia này, phải nhổ tận gốc.”Bằng không vườn cây ăn quả này của cô sẽ làm đồ cưới cho người khác."Yên tâm, chắc chắn sẽ." Diệp Thâm nói."Đúng rồi, em gặp Hoa Tiểu Ngọc, chuyện lần này, do cô ta sai khiến." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm sửng sốt, điểm ấy anh thật sự không nghĩ tới, anh chỉ tra được người của Chu gia bắt Hoa Chiêu, còn tưởng rằng là thấy sắc nổi lòng tham.Thì ra là Hoa Tiểu Ngọc ở trong đó làm khó dễ, vậy thì không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.Diệp Thâm híp mắt nhớ lại: "Vừa rồi ở trong thôn, không nhìn thấy cô ta.”Là một người phụ nữ, cô ta không ra ngoài tham chiến là điều dễ hiểu, nhưng khi tập thể chạy tới sơn động lại không nhìn thấy cô ta.Hoa Chiêu ngược lại nhìn thấy, cô thấy Hoa Tiểu Ngọc lái xe máy chạy.Cô cũng không ngăn cản, chạy mới tốt, rời khỏi Chu gia, tiếp tục sống cuộc sống lưu lạc của cô ta đi.Hơn nữa lúc cô nắm chặt Hoa Tiểu Ngọc đã hạ độc cô ta, không chết chỉ có thể làm cho cô khóa vị trí của cô ta.Khi nào rảnh, cô sẽ đến tìm cô ta.Cô chẳng những biết Hoa Tiểu Ngọc ở đâu, cô còn biết Đại Hổ nhà cô ta ở đâu.Trong lúc hỗn loạn, được một người đàn ông bế đi, bỏ chạy ra ngoài.Biểu tình của người đàn ông này rất khác thường, mang nó đi, hiển nhiên không có ý muốn bảo vệ nó.Lúc trước Hoa Chiêu còn chưa hiểu rõ, cùng là người Chu gia, ai có thù với một đứa nhỏ hai tuổi.Nhưng vừa rồi nghe thấy phản ứng sau khi người Chu gia phát hiện Đại Hổ không có ở đây, cô liền hiểu được.Thiếu một Đại Hổ, ai cũng có cơ hội làm gia chủ!Về phần vận mệnh của đứa nhỏ này, Hoa Chiêu ngồi trên máy bay, đã bay ra biển.Cô lực bất tòng tâm, không quản được.Vài giờ sau, máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu không về nhà, mà trực tiếp đi theo Lưu Minh và Chu Binh đến bệnh viện.Chờ bác sĩ phẫu thuật lại cho họ, chữa trị gân chân, cô bôi thuốc cho họ rồi mới rời đi.Trở về nhà, cả gia đình đang chờ cô.Ngay cả Diệp Chấn Quốc và Diệp Mậu ở thủ đô cũng tới.Mấy đứa nhỏ của cô cũng ở đây, một đám ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi nghiêm chỉnh.Thấy Hoa Chiêu vào phòng, Thiên Kim và Vân Đằng chạy như bay tới, mỗi đứa ôm một đùi."Mẹ!"Hai đứa ngửa mặt lên, nước mắt đã đảo quanh đáy mắt, làm Hoa Chiêu đau lòng vô cùng, vội vàng ôm tới hôn hôn sờ sờ.Vân Phi mang theo em trai em gái đi tới, đứng bên cạnh cô cẩn thận đánh giá cô."Mẹ, mẹ có bị thương không?" Vân Phi hỏi.Hoa Chiêu cười: "Không có, các con không cần lo lắng."Có vẻ như người trong nhà đã nói với mấy đứa trẻ rằng cô gặp rắc rối để rèn luyện lá gan cho chúng.Không trải qua một số điều, làm sao có thể phát triển."Không có việc gì là tốt rồi." Biểu tình của Vân Phi lập tức thả lỏng.Thằng bé đã là một thiếu niên cao một mét sáu, bộ dạng giống Diệp Thâm, khí chất lại nhu hòa hơn so với Diệp Thâm một chút.Thúy Vi bên cạnh thằng bé cũng đã là một thiếu nữ, bộ dạng cũng giống Diệp Thâm nhiều hơn một chút, chỉ là đôi mắt giống Hoa Chiêu, linh động mê người."Mẹ, lần sau mẹ đi đâu cũng mang theo con đi!" Thúy Vi lấy ánh mắt ám chỉ Hoa Chiêu.Cô bé đã bắt đầu cảm thấy mình không giống người thường, hơn nữa có thể sử dụng rồi, nếu mẹ lại đi vào núi lớn, năng lực đặc biệt của cô bé hiểu rõ thực vật khẳng định có thể giúp được!"Còn có con." Cẩm Văn nói.Cẩm Văn vẫn là một đứa bé, nhưng con bé giống Hoa Chiêu, tinh xảo xinh đẹp, cũng là một tiểu mỹ nữ làm cho người ta vừa thấy đã không quay đi nổi.Cô bé cảm thấy rằng khả năng chỉ huy động vật của mình có thể giúp mẹ nhiều hơn."Mẹ, mọi người nói mẹ gặp kẻ xấu! Những kẻ xấu kia đã được giải quyết chưa?” Tiểu Thận Hành chen vào hỏi.Đôi mắt thằng bé rất biết nói chuyện, hơn nữa tuổi còn nhỏ, đi lên còn hỏi "Đã giải quyết chưa"? Còn vẻ mặt nếu chưa giải quyết thì nó sẽ đi.Tiểu Thận Hành khi còn bé giống Hoa Chiêu, nhưng càng lớn càng không giống, cũng không giống Diệp Thâm, Hoa Chiêu cảm thấy thằng bé như đột biến gien.Nó vẫn xinh đẹp không tưởng tượng nổi, đẹp nhất trong số mấy đứa trẻ. Mặc kệ biểu tình gì cũng đẹp mắt, cho dù hiện tại có vẻ mặt đầy sát khí. Tuổi còn nhỏ mà sát tính lại lớn như vậy.Hoa Chiêu vội vàng ôm thằng bé vào trong ngực dùng sức xoa, hy vọng lòng nó có thể mềm mại một chútĐôi mắt to của tên nhóc này quả nhiên tràn đầy thích thú, sát khí biến mất, biến thành thẹn thùng."Mẹ, con là đứa bé lớn rồi, mẹ không thể luôn hôn con như vậy." Thằng bé nói, nhưng người lại đứng đó bất động, vẻ mặt thẹn thùng.Tên nhóc khẩu thị phi này."Người xấu đều đã giải quyết xong, hiện tại còn chưa cần con, con trở về luyện võ cho tốt đi." Hoa Chiêu nói.Cô cảm thấy mỗi đứa trẻ đều có bản tính riêng của mình, cô không thể thay đổi, vì vậy cô chỉ có thể làm cho chúng mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ bản thân."Được rồi, bây giờ mẹ muốn cùng ông bà nội nói chuyện, các con ra ngoài chơi trước đi." Hoa Chiêu nói.Chuyện cụ thể không cần nói cho mấy đứa nhỏ biết, đó là cơ mật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận