Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1450 - Đánh Một Cái Được 10 Đồng.



Chương 1450 - Đánh Một Cái Được 10 Đồng.



Chương 1450: Đánh Một Cái Được 10 Đồng.Lưu Hướng Tiền cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, khiến Đại Vĩ hoảng hốt như thể lại quay trở về khoảng thời gian khi còn bé.Thật bất hạnh mới gặp phải người cha khốn nạn như thế này.Vẻ mặt của Đại Vĩ lại một lần nữa trở nên vô cảm: “Ông đi đi, muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì tôi bỏ việc đi về miền Nam, để ông không bao giờ thấy tôi nữa.”“Hừ! Hòa thượng chạy không khỏi miếu. Không có mày thì còn có Tiểu Vĩ, còn cả Đại Cần và Tiểu Cần! Bọn nó vẫn còn đang đi học kìa.” Ánh mắt Lưu Hướng Tiền nhìn về phía Đại Cần.Sắc mặt Đại Cần tái nhợt.Mấy ngày trước gặp nhau, ba cô ấy tươi cười nấu ăn, cô ấy còn tưởng ông ta đã thay đổi rồi!Người xưa nói rất đúng, chó không đổi được tính!Thảo nào hôm đó ông ta hỏi bọn cô học ở đâu! Cô ấy còn tưởng ông ta quan tâm đến bọn họ, người ta đây là vừa gặp đã muốn đi tìm bọn họ rồi!“Ông đi đi, quay về anh em bọn tôi lập tức chuyển trường!” Đại Cần nói.Hoa Chiêu cười nói: “Đúng vậy, chúng ta chuyển trường, ra nước ngoài du học, thế giới rộng lớn như vậy, có khả năng thì ông cứ đi tìm đi.”Vẻ mặt Lưu Hướng Tiền cứng đờ.Ra nước ngoài du học, lên trời khó như vậy, nói đi là đi?Nếu là Đại Cần nói những lời này, ông nhất định cho rằng nó nói láo, nhưng đây lại là Hoa Chiêu nói, ông ta tin là cô nói thật.Ngón tay chỉ loạn xạ, rủ mắt xuống khóc ròng nói: “Tôi cũng là không có cách nào khác, tôi nghèo, mấy năm nay cũng chẳng để dành nổi một xu, bây giờ nhà cũng chẳng còn nữa.”Hoa Chiêu ngắt lời ông ta, hỏi Mạnh tân và Mạnh kiều: “Các người đuổi bọn họ ra ngoài? Không cho ở?”Hai người liếc nhìn nhau, có chút chột dạ, không lên tiếng.“Làm người phải có điểm mấu chốt, cho bọn họ về ở đi.” Hoa Chiêu nói.Để nhà họ Lưu về căn nhà đó sinh sống, cũng đừng có ép người vào ngõ cụt rồi lại đến làm phiền cô.Về phần đòi lại căn nhà đó cho bọn họ ở?Nằm mơ.Thích cho ai thì cho, cho tên Mạnh Cường xui xẻo đó cũng không sao.“Cũng không phải là không thể cho bọn họ về nhà ở.” Mạnh Tân liếc mắt nhìn cô một cái: “Nhưng tôi có điều kiện.”Thực ra đuổi người nhà họ Lưu đi cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cho hắn, không phải chỉ bỏ ra một căn nhà thôi sao, nhưng người Lưu gia đã có thể đi ra ngoài hưởng đại phúc rồi!Sau đó từ nay về sau cắt đứt quan hệ với bọn họ! Chuyện này sao mà được chứ?“Điều kiện gì? Nói nghe một chút.” Hoa Chiêu nói.“Mẹ tôi là vợ của ông ta, tôi đã gọi ông ta là cha mười mấy năm rồi, tôi cũng nên phụng dưỡng ông ta.” Mạnh Tân nói.Thế mà lại nói tiếng người, ông cụ Lưu nhìn hắn, không biết trong hồ lô của hắn lại đang định bán cái gì.Lúc đánh bọn hắn cũng không thấy hắn coi ông ta là ba!“Cô thả mẹ của tôi ra, mẹ tôi không biết gì hết! Bà ấy vô tội! Bà ấy, bà ấy, nhất định là anh trai tôi đã xúi giục bà ấy để bà ấy nói Lưu Đại Cần đi đến nhà cậu tôi. Nhưng chắc chắn bà ấy không biết là đi làm gì! Cô thả bà ấy ra!” Mạnh Tân nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của hắn.Cả nhà họ Chu đã bị diệt hoàn toàn.Vợ và con của mấy người đàn ông nhà họ Chu không có mặt ở hiện trường, xong việc cũng không tham dự, Hoa Chiêu coi như bọn họ không biết chuyện này.Nhưng cô lại quên mất tên tiểu tử này.Nhìn ánh mắt mập mờ của hắn, chắc chắn hắn biết, quả phụ Chu cái gì cũng biết.Dựa theo kết quả của mọi chuyện, chuyện này hắn không biết thì không sao.Nhưng mà một khi biết, thì tội ác tày trời."Được, tôi biết rồi." Hoa Chiêu nói.Mạnh Tân sửng sốt, không nghĩ cô lại đáp ứng dễ dàng như vậy, hắn kích động nói: "Thật à?""Là giả." Hoa Chiêu nói: "Đây là vụ án hình sự, người đã bị bắt rồi, có tội hay không là do quan tòa định đoạt, cậu nói với tôi cũng vô dụng."Mắt Mạnh Tân giật giật, lông mày chợt dựng đứng lên: "Cô đùa bỡn tôi.''Trong phòng bây giờ chỉ có ba người, Hoa Chiêu, Đại Vĩ, và Đại Cần.Một nam hai nữ, hắn cảm thấy với sức chiến đấu của mình, căn bản không có vấn đề gì!Chỉ là mấy người vệ sĩ vẫn chưa quay về kia khiến hắn có hơi lo ngại."Tôi chẳng những đùa bỡn, mà còn muốn đánh cậu đấy." Hoa Chiêu nói.Đại Vĩ và Đại Cần giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức đứng dậy, kết quả lại bị Hoa Chiêu đè lại.Người nào động thủ trước là lỗi của người đó, người có thể tùy tiện đánh sao?Hoa Chiêu nhìn Lưu Hướng Tiền nói: "Cơ hội phát tài của ông tới rồi. Đánh hắn, một cái 10 đồng. Tất nhiên, đánh phải đau."Ánh mắt của Lưu Hướng Tiền bỗng chốc phát sáng.Đây đúng thật là cơ hội phát tài mà!Đánh 1 cái được 10 đồng tiền, 100 đồng cho 10 cái, 100 cái lập tức có 1000 rồi.Ông ta lập tức giơ tay lên cho Mạnh Tân một cái tát.Đây không phải là con ruột của ông ta, là con hoang của người ngoài. Ăn của ông ta uống của ông ta, vậy mà còn dám coi thường ông ta!Ông ta muốn đánh hắn từ lâu lắm rồi!Chỉ là trước đó ông ta bị một đám anh em của quả phụ Chu trấn áp, nên ông ta không dám làm gì!Bây giờ, bọn họ đã vào tù hết rồi!Trong nháy mắt, ông ta nhớ đến lợi ích mà việc ấy mang lại cho mình, cảm thấy thật thoải mái!"Ba" một tiếng, sảng khoái cả người!Lưu Hương Tiền là "người cha tốt" hơn 10 năm, không đụng đến dù chỉ là một ngón tay của hắn. Mạnh Tân không ngờ ông ta không chút do dự, nói đánh là đánh.Hoa Chiêu vừa dứt lời, hắn ta đã bị giáng một cái tát vào mặt.Giây tiếp theo, Mạnh Tân nổi giận, giương tay lên đáp trả, đánh vào mặt Lưu Hướng Tiền.Lưu Hướng Tiền tức điên, ăn của ông ta uống của ông ta còn dám đánh ông ta?Lưu Hướng Tiền lập tức bổ nhào về phía trước.Vừa đánh vừa hét: "Hai, ba, bốn, năm ôi chao! Sáu, bảy."Bản thân ông ta cũng bị đánh không kém, đánh người quan trọng hơn, kiếm tiền quan trọng hơn.Hoa Chiêu lùi lại nhường chỗ cho ông ta phát huy.Đại Vĩ và Đại Cần xem đến choáng váng, còn có thể như thế nay à?Ông cụ Lưu đột nhiên đứng bật dậy, hỏi Hoa Chiêu: "Tôi, tôi có thể đi lên kiếm chút tiền không?""Tôi cũng muốn đi." Bà cụ Lưu đứng lên lẽo đẽo theo sau.Động tác nhanh nhẹn, không ai nghĩ đây là người đã hơn 70 tuổi, đúng là gừng càng già càng cay!Hoa Chiêu…Đại Vĩ…Đại Cần…"Tốt nhất là đừng đi, các người bị Mạnh Tân đánh chết tôi cũng mặc kệ. À…Chi phí mai táng Đại Vĩ sẽ lo liệu. Yên tâm, đảm bảo sẽ để cho các người nở mày nở mặt." Hoa Chiêu nói.Ông bà Lưu nhìn dáng vẻ hung dữ của Mạnh Tân, chàng trai 20 tuổi như một con bò đực, một quyên là có thể đánh chết người, vẫn nên bỏ đi.Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại, hỏi Mạnh Kiều đang sửng sốt không biết phải phản ứng như thế nào: "Cô có muốn kiếm ít tiền không? Đánh anh trai cô 1 cái 10 đồng tiền."Mạnh Kiều…Cô ta đột nhiên hét lên: "Làm sao cô có thể nghĩ ra loại ý tưởng như vậy? Sao lại có thể độc ác như vậy?"Hoa Chiêu cười cười: "Không muốn bị tôi phá, thì đừng làm mấy chuyện trái đạo đức. Nếu mấy người nhà họ Chu các người mà sống thành thật, thì biết đâu bây giờ dựa vào Đại Vĩ và Đại Cần, lại có thể ăn sung mặc sướng.”Hoa Chiêu cố tình chọc tức bọn họ: "Thật ra lần này Đại Vĩ trở về là muốn báo hiếu, định sẽ dẫn một nhà các người đến thủ đô hưởng phúc.""Mẹ tôi rất giàu, Đại Vĩ là con trai của bà ấy, sao bà ấy có thể bạc đãi hắn được. Me tôi đã mua cho Đại vĩ một căn tứ hợp viện lớn rồi, rộng hơn 500m mét vuông, có mười mấy căn phòng.""Trong nhà còn thuê thêm hai người giúp việc, một người dọn dẹp nhà cửa, một người nấu cơm.""Mẹ cô và anh trai của cô nếu không gây ra chuyện này, có khi bây giờ cũng đã được đến ở rồi."Mạnh Kiều ngây dại.Mạnh Tân ở bên cạnh ra đòn chậm dần, hắn cảm thấy mấy lời nói của Hoa Chiêu còn đau đớn hơn cả mấy chục cú đấm của Lưu Hướng Tiền



Bạn cần đăng nhập để bình luận