Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 502 - Mã Thành Công.



Chương 502 - Mã Thành Công.



Chương 502: Mã Thành Công.Diệp Thư sửng sốt một chút liền cười: "Không có, em suy nghĩ nhiều, chị đang khó chịu chuyện của mình."Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ấy, xác định cô ấy không phải đang nói dối mới thở phào một hơi.Cũng đúng, nếu Diệp Thâm thật sự bị thương, mặc kệ tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hiện tại bọn hắn khẳng định sẽ thông báo cô đi qua cứu mạng đầu tiên, mà không phải gạt cô."Chị làm sao vậy? Mã Quốc Khánh lại đi làm phiền chị rồi? Anh cả cảnh cáo không có có tác dụng?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư gật gật đầu lại lắc đầu."Hắn không tới gần, mỗi ngày liền xa xa theo sát chị." Diệp Thư nói ra. Loại tình huống này, cô cũng không biết có nên nói cho anh cả hay không, lại để cho anh ấy đi thu thập Mã Quốc Khánh.Người ta chỉ đứng ở xa, mấy trăm mét, nếu không phải cô một lần tình cờ phát hiện, cũng không biết. Người ta cũng không đến nói chuyện với cô, không dây dưa với cô nữa.Loại tình huống này làm sao bây giờ?"Hơn nữa chị lại thêm nhiều người mới theo đuổi." Diệp Thư ủ rũ nói, lại cười rồi.Khi còn trẻ, cô cũng không nổi tiếng như bây giờLúc trẻ, cô từng có mấy người theo đuổi, nhưng đó là tích lũy vài năm đấy, nhưng hiện tại, cô thoáng cái liền có rất nhiều người theo đuổi.Mỗi ngày đều có mấy người ở cửa ra vào đơn vị đợi cô tan tầm, sau buổi biểu diễn lại có mười mấy người chờ tặng hoa cho cô.Những người này không biết làm sao lại đột nhiên xông ra, có lẽ là cô rốt cuộc cũng ra ngoài rồi, có lẽ là bọn hắn bị Mã Quốc Khánh kích thích.Trong hội không có bí mật, chuyện Mã Quốc Khánh theo đuổi cô vậy mà đã truyền ra.Người theo đuổi không giảm trái lại còn tăng.Cô thừa nhận mình hát tốt hơn, nhưng hiện tại ở tình huống này…Cô biết là bởi vì nguyên nhân gia đình."Ai nói phụ nữ ly hôn không thể gả tốt? Giá thị trường của chị cũng rất tốt." Diệp Thư tự giễu nói.Tuy nhiên vì nguyên nhân gia đình, nhưng đây cũng là một chuyện rất tốt. Nếu như xuất thân gia đình cũng không cứu được cô, một người theo đuổi cũng không có, cô thật sự sẽ khổ sở…"Có lớn lên tốt hay không? Chị có nghĩ muốn tìm hiểu họ hay không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư lắc đầu: "Cái kia không có."Nhiều người đàn ông như vậy, người có tướng mạo có thể so với anh cả và em trai của cô đấy, căn bản không có, dù là kém một ít cũng không có, hoàn toàn chênh lệch rất nhiều, làm cho cô không có một chút suy nghĩ muốn tìm hiểu.Cô cũng là người hay nhìn mặt.Hơn nữa những người đàn ông kia, tuổi đều thật lớn.Cô thấy, 25~26 là nhỏ nhất, lớn nhất cũng đến 40 tuổi.Rốt cuộc cũng đã ly hôn một lần rồi, không phải cô gái nhỏ…"Bất quá còn có một chuyện…" Diệp Thư nói xong lại dừng lại."Cái gì?" Hoa Chiêu truy hỏi."Chính là có mấy người đàn ông cùng chị cáo trạng, Mã Quốc Khánh uy hiếp bọn hắn không cho phép tiếp tục xuất hiện, còn đem bọn họ đánh…Không biết có nên cùng anh cả nói một tiếng."Chuyện này bọn họ mặc kệ? Quan tâm, giống như dính vào Mã Quốc Khánh vậy, mặc kệ, giống như cũng dính vào!"Thật sự đáng ghét." Diệp Thư tức giận: "Hắn vẫn chán ghét như khi còn bé!""Vẫn là cùng anh cả nói một tiếng a, xử lý như thế nào để anh ấy quyết." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư gật đầu.Kết quả Diệp Danh lại đi công tác rồi, lại đi phía nam, không biết lúc nào trở về.Gần đây động tác của bên trên càng lúc càng lớn, ý tứ cũng càng ngày càng rõ ràng, anh ấy chính là càng ngày càng bận rộn rồi.. . . . .Diệp Thâm nhiệm vụ xác thực đã xong, anh vừa mới từ trong núi lớn đi ra, mang về trùm thổ phỉ đang hấp hối.Tất nhiên là bắt sống! Điều này đã giúp ích rất nhiều trong việc chống lại toàn bộ băng nhóm bọn chúng và bắt tất cả những kẻ đào tẩu, những kẻ ẩn náu.Bên trên cao hứng hư mất, muốn cho anh khoe thành tích.Điều đó cần phải thông qua chương trình, nhưng chúc mừng một chút không cần chương trình.Vào lúc ban đêm, trong doanh trại rất náo nhiệt.Đồ ăn ngon đều được đem ra, mọi người vây quanh bát tô, miệng lớn ăn thịt, miệng lớn ăn canh.Dù sao buổi sáng ngày mai sẽ rút lui khỏi nơi trú quân, nhiệm vụ bọn họ chấm dứt phải rời đi, cũng không đem đồ đạc bỏ đi, cũng không biết tiếp theo se đi nơi nào.Bên trên nói, cho bọn hắn nghỉ một đêm, mọi người thoải mái buông lỏng.Diệp Thâm không đi ra ngoài cùng mọi người, anh bị mấy người vây ở trong phòng chúc mừng.Ở đây không chỉ có thịt mà còn có rượu, toàn là rượu ngon."Diệp Thâm, tôi mời anh, anh chính là người tôi bội phục nhất!" Mã Thành Công giơ chén rượu nhiệt tình nói.Diệp Thâm nhìn hắn một cái.Hắn là anh họ của Mã Kiến Quốc, cũng là anh họ của Mã Quốc Khánh, một đứa cháu trai khác của Mã đại soái.Anh cùng hắn một chút cũng không quen, đây là lần đầu tiên gặp mặt.Anh cũng không biết hắn cùng vài người xung quanh làm sao lại đáp xuống nhiệm vụ này, chẳng lẽ là đến để hái đào?Đào của anh dễ hái vậy sao?Diệp Thâm giơ chén rượu lên, lướt qua một ngụm."Diệp Thâm, anh vậy là không có suy nghĩ rồi, xem thường tôi sao?" Mã Thành Công vui đùa nói.Hắn có một khuôn mặt em bé, tuổi không nhỏ, cũng trạc tuổi anh nhưng nhìn lại nhỏ hơn, cười hì hì đấy, cũng nhìn không ra đang tức giận.Nhưng thực sự rất khó nói tiếp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận