Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 994 - Đem Cô Làm Vũ Khí Sử Dụng.



Chương 994 - Đem Cô Làm Vũ Khí Sử Dụng.



Chương 994: Đem Cô Làm Vũ Khí Sử Dụng.Sao Hoa Chiêu cứ cảm thấy Lưu Nguyệt Quế muốn hố cô."Thím hai đã quá xấu hổ để mở miệng, vậy thì đừng mở miệng." Cô nói ra.Lưu Nguyệt Quế. . . . .Diệp Anh nhịn không được muốn cười, cô ấy cảm thấy Hoa Chiêu thật sự rất thú vị đấy, nói chuyện làm việc, cách đối nhân xử thế đều dứt khoát lưu loát, không có tật xấu gì.Nếu không phải chính giữa có chuyện của Diệp Đan, các cô nhất định có thể trở thành chị em tốt.Tuy chuyện của Diệp Đan, Hoa Chiêu cũng không sai, nhưng Diệp Đan rốt cuộc cũng là em gái ruột của cô ấy.Diệp Đan hiện tại hận chết Hoa Chiêu, cô lại cùng Hoa Chiêu trở thành chị em tốt, Diệp Đan cũng sẽ hận chết cô ấy.Lưu Nguyệt Quế nhiều năm như vậy, cũng thăm dò được tính tình Hoa Chiêu rồi, nói năng chua ngoa.Nhưng cũng chia tình huống, bình thường cô rất dễ nói chuyện.Bà mặc kệ Hoa Chiêu cự tuyệt, tiếp tục nói: "Chuyện thím hai nhờ cháu, đối với cháu mà nói cũng không phải việc khó gì. Ngô gia không đáng chú ý, lòng lang dạ sói, cháu đem bọn họ đuổi đi là được."Hoa Chiêu nhìn bà ấy, không biết sao bà có thể nói ra loại lời này một cách nhẹ nhàng như vậy đấy.Vô duyên vô cớ đem cả nhà sinh ra và lớn lên ở thủ đô đuổi đi? Bà ấy cho rằng đây là chuyện rất nhẹ nhàng rất đơn giản sao?Lưu Nguyệt Quế là không hiểu? Hay đã thay đổi?"Thím hai, chúng ta trước kia đã điều tra qua, tổ tiên bọn họ mấy đời đều là người thủ đô, không dễ đuổi." Hoa Chiêu nói ra: “Nếu mạnh tay đương nhiên có thể, nhưng phải vận dụng quan hệ.”"Như vậy ah. . ." Lưu Nguyệt Quế do do dự dự nói: "Cháu thử nghĩ biện pháp xem, cháu lợi hại như vậy."Bà vẫn cảm thấy chuyện này đối với Hoa Chiêu mà nói không phải việc khó gì.Hoa Chiêu đem bao nhiêu người chuyển ra khỏi thủ đô rồi hả? Có ngoại tịch đấy, cũng có bản địa đấy, ví dụ như nhà Trương Tiểu Ngũ kia.Hoa Chiêu không lên tiếng.Cô đương nhiên có thể đem Ngô gia bắt đi, nhưng phải có một lý do hợp lý, nhất định phải do đối phương "Động thủ" trước, bằng không thì chính là ức hiếp dân chúng bình thường, sẽ có người nắm chặt bím tóc của Diệp gia.Ngô gia tuy quá phận, nhưng cũng không coi vào đâu.Hiện tại bọn hắn nhắm ngay Lưu Nguyệt Quế rồi, Lưu Nguyệt Quế lại nhận đứa nhỏ, còn một bộ rất ưa thích.Đây là một người nguyện đánh một người chấp nhận chịu đau.Cô xen vào náo nhiệt gì? Làm kẻ ác sao?Lưu Nguyệt Quế đây là đem cô làm vũ khí sử dụng ah.Người thành thật cũng biết bắt nạt người rồi!"Cháu không nghĩ ra biện pháp." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá nếu như thím đã nói, Ngô gia khả năng chỉ muốn tìm cho đứa bé chút cơm ăn, cũng không có tâm tư khác, thím cứ cho nó phần cơm ăn, bọn hắn nếu đủ hài lòng, sẽ không tới náo loạn."Cô không khuyên giải nữa, cứ đem bé bướng bỉnh làm cục cưng a, đến lúc đó Ngô gia đến náo, cô xem náo nhiệt thì tốt rồi.Lưu Nguyệt Quế không lên tiếng rồi, trên mặt có chút do dự, kỳ thật bà cũng nghĩ như vậy, Ngô gia sẽ không tới náo.Náo loạn rồi, bọn hắn phải đưa đứa bé trở về, bọn hắn chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước, thành công dã tràng?"Mẹ!" Diệp Anh nóng nảy: "Mẹ xem loại người như Ngô gia đi? Đây là đứa con trai duy nhất của Lưu Mẫn, thật vất vả mới có được, kết quả cô ta nói ném ở cửa nhà người ta liền ném, phát sốt cũng mặc kệ, là người có lòng dạ độc ác cỡ nào! Loại người này, sao có thể dây vào?"Cô ấy cực lực phản đối.Lưu Nguyệt Quế lại nghĩ khác."Nói đúng ra, đứa nhỏ này mệnh thật khổ, có loại cha mẹ này, có thể lớn lên hay không cũng khó mà nói, quá đáng thương, mẹ nuôi a."Bà quay đầu nói với Diệp Anh: "Yên tâm, tài sản nhà chúng ta tương lai vẫn là của mấy chị em các con đấy, chỉ là có thêm đôi bát đũa mà thôi.""Con là vì đồ nhà chúng ta mới khuyên mẹ sao?" Diệp Anh tức giận nhìn mẹ mình không nói nên lời."Mẹ, mẹ cũng lớn tuổi rồi? Chăm sóc một đứa bé sẽ rất mệt mỏi mẹ biết không? Con không phải là sợ mẹ mệt sao?""Không mệt, không mệt." Lưu Nguyệt Quế cười nói: "Một chút cũng không phiền, thằng bé bây giờ có thể ăn có thể uống, cũng không thích khóc nữa, có thể nghe lời rồi."Từ khi rời khỏi Diệp gia, viện phúc lợi…đến nhà cha mẹ ruột…lại đến cửa sau nhà Hoa Chiêu…lại đến nhà Lưu Nguyệt Quế, giằng co một vòng như vậy, bé bướng bỉnh cũng không bướng bỉnh nữa rồi, không đói bụng sẽ không khóc.Hiểu chuyện làm cho Lưu Nguyệt Quế đau lòng ~"Ai!" Diệp Anh im lặng mà trừng mắt nhìn mẹ.Thu dưỡng bé bướng bỉnh, còn có một vấn đề ở bên trong, thằng bé đã bị tráo đổi với tiểu Thận.Cũng may tiểu Thận hiện tại bình an trở về rồi, không bệnh không tai, bằng không thì, Hoa Chiêu nhìn bé bướng bỉnh có thể thuận mắt sao?Ngay tại lúc này, người một nhà bác cả cũng không chào đón bé bướng bỉnh đấy.Là người ai cũng biết giận chó đánh mèo, cô ấy biết, người Diệp gia cũng là người. Đặc biệt là Diệp Danh, Hoa Chiêu, đều thích mang thù đấy.Cả nhà bọn họ hiện tại cùng một nhà bác cả đã có chút xa cách, nhưng cô ấy cảm thấy theo thời gian trôi qua, chuyện Diệp Đan sẽ dần bị lãng quên, bọn họ vẫn còn có thể thân mật giống như trước kia.Nhưng có bé bướng bỉnh ở giữa thì không nhất định rồi.Hoa Chiêu vỗ vỗ tiểu Thận đã ăn no muốn ngủ, ra hiệu Diệp Anh nhỏ giọng một chút."Thằng bé đi ra ngoài một chuyến, bị hù đến rồi, lá gan đặc biệt nhỏ, lúc ngủ xung quanh không thể có âm thanh, nếu không sẽ bị giật mình." Hoa Chiêu nhỏ giọng nói."Tốt, chị đã biết." Diệp Anh cũng phối hợp nhỏ giọng nói ra.Nhưng tiểu Thận vẫn bị hù đến rồi, đã khóc lên, đặc biệt hoảng sợ.Gần đây đều đi trên đường, hôm nay lại tới nơi xa lạ gặp người lạ lẫm, vừa rồi lại bị một người xa lạ ôm ra đi dạo một vòng.Tiểu Thận hiện tại mới kịp phản ứng, bắt đầu khóc.Làm Hoa Chiêu đau lòng đến bó tay rồi.Diệp Anh cũng không dám lên tiếng nữa rồi, nhanh chóng lôi kéo Lưu Nguyệt Quế đi nha.Ra cửa phòng, cô ấy nói với Lưu Nguyệt Quế: "Mẹ đã thấy chưa, tiểu Điềm Điềm chịu khổ rồi, Hoa Chiêu có thể không đau lòng? Có thể không giận chó đánh mèo bé bướng bỉnh sao?""Chuyện này có liên quan gì đến bé bướng bỉnh? Đứa bé cũng không tự mình đổi đấy, nó cũng là người bị hại." Lưu Nguyệt Quế nói."Thế nhưng nó đã trở thành thế thân vài ngày, lừa gạt được Hoa Chiêu, làm cho con trai ruột của Hoa Chiêu ở bên ngoài chịu tội."Nếu như sau khi phát hiện cha mẹ ruột của nó thuận lợi đón nó đi, mọi người bình an vô sự vậy thì thôi, nhưng mẹ nhìn xem cha mẹ cách làm của cha mẹ nó đi, không phải quá trơ trẽn sao? Có cha mẹ như vậy, ai có thể để bé bướng bỉnh vào mắt? Chỉ có mẹ!"Diệp Anh tức giận nói.Lưu Nguyệt Quế còn tức giận đây này: "Nó chỉ là đứa bé, cái gì cũng không làm được, các người sao cứ đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu nó vậy? Cũng quá không nói đạo lý rồi.""Thế nhưng giận chó đánh mèo, cũng không cần giảng đạo lý đấy!" Diệp Anh nói ra.Hai người vừa tranh luận vừa đi xa.Hoa Chiêu nghe được rõ ràng, rất muốn cùng Diệp Anh nói là cô ấy nghĩ nhiều rồi, cô xác thực không thích bé bướng bỉnh, nhưng còn không đến mức giận chó đánh mèo, cô nhiều lắm là không muốn lại nhìn thấy nó, không muốn thân cận nó."Anh nghe thấy đứa nhỏ khóc." Diệp Thâm đi đến.Tiểu Thận hiện tại tuyệt đối là bảo bối trong lòng hai người, trước mắt ai cũng không sánh bằng.Anh từ xa đã nghe thấy tiểu Thận khóc, lập tức đi tới.Anh cũng nhìn thấy Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh rời đi."Bọn họ tới tìm em làm gì?""Thím hai muốn thu dưỡng bé bướng bỉnh." Hoa Chiêu đem chuyện nói lại một lần.Diệp Thâm nhíu mày, bất quá không nói gì thêm."Ăn cơm đi." Trương Quế Lan ở bên ngoài hô.Hoa Chiêu lập tức đem đứa nhỏ nhét vào trong ngực Diệp Thâm, chạy ra ngoài.Cô thật sự rất đói bụng, hiện tại tâm tình cô rất tốt, lượng cơm ăn đặc biệt lớn, giống như muốn đem hơn mười ngày không ăn cơm trước đó bù trở về.Tiểu Thận từ từ nhắm hai mắt, nhăn nhíu mày, đến trong ngực ba ba, uốn éo hai cái, tiếp tục ngủ.Đây cũng là một cái ôm khiến nó cảm thấy an toàn.Bữa cơm hôm nay quả thực so với năm mới càng náo nhiệt hơn, càng làm cho người ta vui vẻ hơn.Không có chuyện gì vui vẻ hơn việc một đứa bé tưởng đã mất đi lại tìm được về.Từ Mai cùng mấy người vệ sỹ ngồi ở một bàn, cũng chúc rượu.Nhưng mấy người vệ sỹ có kỷ luật tại thân, mỗi người uống một ngụm, lướt qua thì dừng lại, có chút ý tứ là được rồi.Từ Mai không giống, một mình bưng chén rượu lên uống không ngừng.Như là rất vui vẻ, vừa giống như không vui.Lưu Tiền ở bên cạnh khuyên nhủ, cũng không dùng được.Rất nhanh, Từ Mai đã uống quá chén rồi.Ăn uống no đủ, Hoa Chiêu lại đi xem đứa nhỏ, để cho Diệp Thâm đi ăn cơm.Cô ôm đứa bé đến trước mặt Từ Mai vừa tỉnh rượu, tò mò hỏi: "Cô làm sao vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận