Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1492 - Ghen Tỵ



Chương 1492 - Ghen Tỵ



Chương 1492: Ghen TỵNgày hôm sau, mấy mẹ con Lưu Nguyệt Quế đến.Mấy năm nay Lưu Nguyệt Quế vẫn đối xử tốt với Cát Hồng Miên, bây giờ bà đã không còn coi mình là mẹ chồng của Cát Hồng Miên nữa, hai người sớm chiều ở chung, đã trở thành bạn bè sống qua ngày.Diệp An rất ít khi về thủ đô. Những lúc hắn trở về, Cát Hồng Miên đều tránh mặt, thấy người kia về đến nhà, cô ta lập tức chạy vào phòng ngủ trốn không chịu ra.Cát Hồng Miên làm như vậy khiến Diệp An rất hài lòng.Cát Hồng Miên đã náo loạn vài lần nhưng sau khi bị Hoa Chiêu xử trí đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Cô ta hiểu rõ địa vị của mình nên cũng im lặng làm tốt vị trí phu nhân Diệp gia.Ngược lại điều làm cho cô đau đầu chính là Đinh Tân Nguyệt người vợ mà Diệp Đào cưới về hai năm nay.Đinh Tân Nguyệt tâm nhãn không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, tính tình thì có chút đa nghi thích so đo.Nhìn chung cũng không có chuyện gì lớn, cho dù là gia thế hay tài năng đều khá tốt. Bản thân Diệp Đào cũng thích, cho nên cả nhà cũng không có ý kiến gì.Mà Diệp Đào hiện đang làm việc ở một nơi khác, điều kiện khó khăn, không thích hợp dẫn theo người nhà. Nhà của Đinh Tân Nguyệt và Diệp Đào cũng ở thủ đô, cách chỗ này không xa cũng không gần.Lúc mọi người đi vào, Diệp Thư đang uống thuốc buổi sáng.Hoa Chiêu cảm thấy tinh hoa thực vật tuy rằng không thể giải độc, nhưng ít nhất có thể cường thân kiện thể, tố chất thân thể mạnh hơn một chút, chắc cũng có tác dụng."Chị, chị sao vậy?" Diệp Đào trực tiếp hỏi."Ồ, tiểu Đào đã trở về rồi." Diệp Thư thấy hắn liền cười: “Tiểu Đào càng ngày càng đẹp trai, càng có khí thế.”Lúc trước khi Diêu Lâm mất, Diệp Đào có công vụ trong người, không thể trở về, hai người đã một hai năm không gặp mặt.Diệp Đào cười ngại ngùng, giống như một cậu bé: "Chị đừng cười em, em kém xa anh cả và anh hai."“So với bọn họ làm gì, so với chính mình là được." Diệp Thư cười nói.Diệp Đào ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhìn bát thuốc trong tay cô ấy, nhíu mày.Hắn không để Đinh Tân Nguyệt hỏi thăm lung tung, nhưng hắn cũng thật tò mò.Nhưng chẳng may là bệnh phụ nữ, hắn là em trai cũng không tiện truy hỏi.Nếu chị ấy đã chuyển chủ đề không có trả lời, vậy hắn cũng không hỏi nữa.Hoa Chiêu cũng hỏi hai người: "Ăn sáng chưa?”“Nhà bếp vẫn còn đồ ăn, hai người có muốn ăn gì không?”Đinh Tân Nguyệt khẽ nhíu mày, có ý gì, nói bọn họ ăn đồ thừa của cô ta? Cũng không nói làm lại món khác cho bọn họ! Sao có thể đối đãi với khách như vậy?Diệp Đào lại không thèm để ý cười nói: "Em đi gấp, xe nửa đêm, hiện tại còn chưa ăn gì, em ăn chưa?” Hắn hỏi Đinh Tân Nguyệt.Đinh Tân Nguyệt sáng nay chưa ăn, nhưng cô ta gật đầu: "Em đã ăn rồi."“Vậy thì cùng anh ăn thêm một chút." Hắn đứng dậy kéo người đi.Vợ và Hoa Chiêu ở chung có chút bất hòa, đây là điều trước đó hắn không dự liệu được, hắn cũng không biết vì sao, chỉ có thể bớt để họ ở chung với nhau!Nhưng như vậy lại không phù hợp với ý định ban đầu của hắn, rất mâu thuẫn.Tâm tình Diệp Đào có chút không tốt, phụ nữ ở chung với nhau sao lại khó khăn như vậy?Lúc trước rõ ràng không phải như vậy, trước khi kết hôn Đinh Tân Nguyệt ôn nhu lại săn sóc, thông minh hiểu chuyện, cùng người nhà hắn ở chung đều không tệ, kể cả Hoa Chiêu.Tại sao hai năm qua lại bắt đầu thay đổi?Tuy rằng không phải lúc nào hắn cũng ở nhà, cũng ít khi thấy Hoa Chiêu và vợ hắn ở chung, nhưng Đinh Tân Nguyệt ở trước mặt hắn không ít lần nói xấu của Hoa Chiêu.Cho rằng hắn ngốc không nghe ra sao?Hắn chỉ không nói thôi.Diệp Đào buồn bực ăn cơm, cũng không nói chuyện với Đinh Tân Nguyệt.Đinh Tân Nguyệt chọc cháo trước mắt, muốn ăn lại nuốt không nổi."Đào, hôm qua bọn em nói chuyện phiếm, mẹ nói đến chuyện nhà chúng ta còn chưa có điện thoại, chị dâu hai nói bởi vì phòng ở quá lệch, nếu là căn ở cửa chợ thì tốt rồi, em nghe ý của chị ấy, việc chúng ta không chọn căn nhà kia thật đáng tiếc."Ánh mắt Đinh Tân Nguyệt lóe lên nhìn Diệp Đào nói: "Nếu không anh hỏi chị ấy một chút, căn nhà kia còn không? Chúng ta có thể chuyển qua không?”Diệp Đào nhìn cô ta một cái, tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Hôm qua hai người đã nhắc đến, sao em không hỏi?”Đinh Tân Nguyệt đổi giọng: "Dù sao quan hệ giữa anh và chị dâu hai tương đối gần, em và chị ấy cũng không quá quen thuộc, chỉ những ngày lễ tết mới gặp mặt, em ngại mở miệng."“Vậy thì đừng mở." Diệp Đào nhanh chóng ăn xong, lau miệng nói."Anh!" Đinh Tân Nguyệt tức giận, nhưng cô ta không làm càn, mà ôm tay Diệp Đào làm nũng: "Anh không thích điện thoại cho em sao? Chúng ta có thể gọi cho nhau mỗi ngày.”"Có chuyện gì mọi người cũng tiện báo cho em, không thể cứ giống như bây giờ, chị cả trở về mấy ngày rồi mà không ai nói cho em biết."Lại ghen tỵ.Diệp Đào luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại nói không ra, tóm lại lời này khiến trong lòng hắn nghẹn đến hoảng hốt."Anh rất bận rộn, không có thời gian gọi cho em mỗi ngày." Diệp Đào nói."Anh!" Một câu nói thiếu chút nữa khiến Đinh Tân Nguyệt tức khóc.Diệp Đào thấy cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Anh không có ý gì khác, anh chỉ nói thật, anh quả thật rất bận rộn, ban ngày luôn có việc phải làm.”"Hơn nữa mỗi ngày đều gọi điện thoại, nào có nhiều lời để nói như vậy.""Sao lại không có gì! Diệp Thâm người ta mỗi ngày đều gọi điện thoại cho vợ! Người ta có thể nói? Sao anh không thể?” Đinh Tân Nguyệt tức giận nói.Chuyện này cô ta từng nghe mẹ chồng vô tình nhắc qua. Mà Lưu Nguyệt Quế cũng là nghe Hoa Chiêu và Diệp Thư tán gẫu mới biết, về nhà lẩm bẩm với hai con dâu."Người ta là người ta, anh là anh." Diệp Đào nhíu mày nói, thấy Đinh Tân Nguyệt không động vào bát cháo, nói: "Em còn ăn nữa không?”Đinh Tân Nguyệt giận dỗi: “Không ăn, tức giận cũng đã no rồi!”“Em tức giận cái gì?” Diệp Đào quả thực không giải thích được, bọn họ nói cái gì đáng để tức giận sao?Đinh Tân Nguyệt tức giận hừ hừ không nói lời nào, Diệp Đào cũng không hỏi nữa, cầm lấy chén cháo của cô ta uống hết rồi lau miệng nói: "Đi thôi, vào phòng ngồi một lát rồi về nhà.”Hắn cảm thấy Đinh Tân Nguyệt chính là quá nhàn rỗi, nên có một đứa nhỏ để cho cô bận rộn, như vậy sẽ không còn những chuyện khó hiểu này nữa.Đinh Tân Nguyệt không muốn đi vào nhìn thấy Hoa Chiêu, nhưng cô ta cũng không muốn về nhà, nhưng cô ta biết mình tuyệt đối không thể giở trò, ngẫm lại Diệp Thư còn đang ở trong phòng, cô ta đứng dậy ngoan ngoãn đi theo phía sau Diệp Đào.Đinh Tân Nguyệt muốn ám chỉ hắn hỏi chuyện phòng ốc, trước mặt Hoa Chiêu, cũng không dám.Cô ta biết chút tâm tư nhỏ bé này của mình không thể để lộ, bằng không nhất định sẽ bị Hoa Chiêu phát hiện.Nhưng bây giờ cô thực sự hối hận vì mua căn nhà ở cửa chợ kia.Hai người rời đi, Diệp Thư lập tức thở dài."Đây chính là con dâu tốt mà thím hai ngàn chọn vạn tuyển sao." Diệp Thư nói.Hoa Chiêu vừa ăn táo, vừa nói: "Em cảm thấy cũng được, tuy rằng không ít tâm tư nhỏ, nhưng không ảnh hưởng toàn cục."Người không có ai hoàn hảo, không cần đòi hỏi quá nhiều.Diệp Thư vẫn không hài lòng như cũ, kết hôn trên cơ bản chính là đại sự cả đời, không lựa chọn kỹ càng, sẽ ảnh hưởng cả đời.Ví dụ như hiện tại, Diệp Đào đã bị cô ta ảnh hưởng."Chị thấy tiểu Đào có vẻ không vui, không chừng hai người vừa mới cãi nhau, xa cách lâu ngày gặp lại còn lo cãi nhau, thật sự là." Diệp Thư nói: "Còn nữa, sao hai năm rồi bọn họ còn chưa có con? Có vấn đề gì không? Cả hai đã kiểm tra chưa?”"Đã kiểm tra rồi, không có việc gì." Hoa Chiêu nói."Vậy là được." Diệp Thư nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận