Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 822 - Vợ Cũ.



Chương 822 - Vợ Cũ.



Chương 822: Vợ Cũ."Làm sao vậy Diệp đại ca? Diệp Lị bị thương có nặng không?" Đường Phương Hà vẻ mặt quan tâm mà hỏi thăm."Tay gãy xương rồi." Diệp Thành nói ra."Ah! Vậy nhanh đưa con bé đến bệnh viện!" Đường Phương Hà lại nhìn về phía Diệp Giai: "Diệp Giai có bị thương không?"Diệp Giai vuốt vuốt hai tay, cũng đau, nhưng may mắn không sao."Không bị thương là tốt rồi." Đường Phương Hà trên cánh tay còn treo bộ đồ vét kia, một tay vỗ ngực: "Không có việc gì là tốt rồi."Chu Lệ Hoa nhìn bà ngây ngẩn cả người, cũng đã quên kêu gào.Đường Phương Hà cũng không quan tâm Diệp Lị có đi bệnh viện không, lại nhìn bọn họ nói rất chân thành: "Bất quá hai người các em cũng có lỗi sai, sao có thể động thủ đánh người như vậy? Hai đứa hôm nay đụng phải Hoa Chiêu, một người phụ nữ, chỉ ngăn cản một chút, nếu là một người đàn ông, hai đứa sẽ bị đánh ác hơn."Hoàn toàn là một bộ vì bọn họ mà suy nghĩ.Nhưng lời này sau khi cân nhắc lại có chút không đúng.Điểm Chu Lệ Hoa chú ý lại hoàn toàn khác: "Cô là ai? Ai là Diệp đại ca!"Đường Phương Hà nhìn bà ta, lại nhìn Diệp Giai Diệp Lị, giật mình ôn nhu nói: "Ah, cô chính là vợ cũ của Diệp đại ca sao?"Chu Lệ Hoa lập tức nổi điên: "Ai là vợ cũ! Cô mới là vợ cũ! Tôi chính là vợ của hắn, người vợ duy nhất của hắn!”Bà ta khàn cả giọng mà rống to, gân xanh trên cổ cũng lộ ra rồi, dữ tợn đáng sợ.Lại nhìn Đường Phương Hà, dáng người như liễu, vẻ mặt mềm mại mà đứng ở nơi đó, cao thấp đã rõ ràng.Hoa Chiêu đột nhiên hướng Lưu Minh ra hiệu một cái.Lưu Minh sững sờ, buông lỏng tay ra.Chu Lệ Hoa lập tức giương nanh múa vuốt mà nhào tới Đường Phương Hà.Đường Phương Hà một người phụ nữ văn nhã yếu ớt, sao có thể đánh nhau? Bà chỉ biết che chở mặt của mình bị đánh."Đã đủ rồi!" Diệp Thành kéo Chu Lệ Hoa lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước mặt mọi người đấy, còn muốn thành bộ dạng gì nữa!"Lòng Chu Lệ Hoa lập tức lạnh xuống, hai mắt như muốn phun lửa: "Ông vậy mà bảo vệ cô ta? Ông cùng cô ta đang làm cái trò gì vậy? Ông còn muốn mặt mũi sao? !"Diệp Thành đương nhiên muốn mặt mũi, hiện tại ông ta cảm thấy thể diện cả đời mình đều mất hết vào giờ khắc này."Câm miệng! Về nhà!" Diệp Thành sắc mặt đen kịt mà quát."Ông vậy mà mắng tôi! Chúng ta đã là vợ chồng hơn 20 năm, tôi còn vì ông sinh con dưỡng cái! Ông vậy mà vì cái giày rách này mà mắng tôi!"Chu Lệ Hoa rất mẫn cảm, ôm lấy bộ đồ vét trong tay Đường Phương Hà: "Còn cùng một chỗ dạo phố, mua quần áo! Các người ở bên nhau lúc nào vậy?"Hoa Chiêu đột nhiên nói ra: "Một người vợ cũ như bà, quan tâm cũng quá rộng. Biết rõ cái gì gọi là vợ cũ sao? Chính là nam hôn nữ gả, không còn liên quan gì đến nhau!"Độ nóng của những ánh mắt đàm tiếu xung quanh đã giảm xuống, đi với tình nhân bị vợ bắt gặp bản chất hoàn toàn khác với hẹn gặp nữ đồng chí bị vợ cũ gặp được.Diệp Thành nhìn Hoa Chiêu, thật không biết là nên cám ơn hay là nên oán con bé.Chu Lệ Hoa lại như phát điên: "Lại là cô! Lại là cô! Sao chuyện gì cũng có mặt cô vậy!"Bà ta đột nhiên hiểu rõ chân tướng: "Có phải là do cô giở trò quỷ!"Hoa Chiêu buông tay, làm vẻ mặt bất đắc dĩ."Tôi không chấp nhặt với bà nữa.""Đúng, chúng ta không cùng một kẻ điên chấp nhặt!" Miêu Lan Chi kịp thời phản ứng, xông lại lôi kéo Hoa Chiêu muốn đi."Chớ đi! Cô hãy nói cho rõ ràng! Người phụ nữ này sao lại biết cô?" Chu Lệ Hoa hét lên.Trực giác của phụ nữ có đôi khi thật sự rất đáng sợ, hơn nữa rất có thể bắt ở chi tiết. Bà ta nhớ rõ người phụ nữ này vừa rồi gọi tên Hoa Chiêu, cô ta tại sao lại biết Hoa Chiêu?Người phụ nữ này là thông qua Hoa Chiêu để làm quen Diệp Thành? Hay cô ta thông qua Diệp Thành mới biết Hoa Chiêu?Nếu như là vế sau mới đáng sợ, điều này nói rõ cô ta đã vào của Diệp gia, gặp người Diệp gia rồi!Hoa Chiêu vốn không muốn trả lời bà ta, nhưng cô nhìn ra Chu Lệ Hoa sợ hãi, lập tức sửa lại chủ ý."Chúng tôi là mấy ngày hôm trước mới quen đấy, chú ba mang theo bà ấy tới nhà cha mẹ chồng tôi ăn cơm." Cô nói ra.Vẻ mặt Chu Lệ Hoa lập tức như tro tàn, rốt cuộc không thể kêu gào nổi nữa.Hoa Chiêu lúc này mới thoả mãn rời đi.Mà Diệp Thành nhìn xung quanh toàn là người, cũng không muốn cùng Chu Lệ Hoa giải thích, chuyện không phải như Hoa Chiêu nói.Người tuy là ông ta mang qua đấy, nhưng căn bản không phải như ý tứ Hoa Chiêu ám chỉ kia!"Cha mang Diệp Lị đi bệnh viện, con mang mẹ mình về nhà!" Diệp Thành nói với Diệp Giai.Nói xong cũng không đợi Diệp Giai trả lời, lôi kéo Diệp Lị đi.Đi ra hai bước nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Đường Phương Hà: "Chuyện ngày hôm nay, thật xin lỗi rồi, cô về trước đi, hôm nào tôi sẽ tìm cô!"Xung quanh nhiều người, ông ta thầm nghĩ nhanh chóng rời đi, nhất thời tình thế cấp bách đã nói sai lời rồi.Ông ta chỉ là muốn ngày khác sẽ tìm người chính thức nói lời xin lỗi, dù sao Chu Lệ Hoa trước mặt mọi người đã đánh người ta, đánh cho tóc tai bù xù.Tổn thương có lẽ không nặng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, tính vũ nhục quá lớn.Đường Phương Hà đời này khả năng cũng chưa từng gặp qua loại người này.Diệp Thành cảm thấy rất có lỗi.Nhưng nghe vào tai Chu Lệ Hoa, cũng không phải là ý tứ này rồi.Hai người thật sự có gì đó với nhau."Ai ~ tôi không sống nổi nữa rồi!" Bà ta thoáng cái đã trơn trượt té trên mặt đất, đập tay mà khóc lớn.Chuyện khóc lóc om sòm này, có thể là thiên phú của phụ nữ, chỉ có điều có người kích hoạt sớm, có người kích hoạt muộn.Chu Lệ Hoa hơn 40 tuổi, đã ngã xuống đất khóc lóc om sòm rồi.Diệp Thành nhìn Chu Lệ Hoa khóc đến trên mặt đầy nước mũi, giống như một người đàn bà chanh chua, khóe mắt lại đảo qua Đường Phương Hà yên lặng mà sửa sang lại mình, vẻ mặt kiên cường bình tĩnh, trong lòng dừng lại một chầu, nhanh chóng lôi kéo Diệp Lị đi nha....Ra khỏi cửa hàng, Hoa Chiêu rẽ ngang bên cạnh, lại không đi nữa."Làm gì vậy? Con còn phải lại đánh Chu Lệ Hoa một trận?" Miêu Lan Chi cảnh giác mà hỏi thăm.Hoa Chiêu sững sờ: "Cái gì gọi là lại? Con lúc nào đã đánh qua bà ta? Cho tới bây giờ chưa từng đánh qua được không! Con là người lễ phép như vậy, sao có thể đánh người lớn?"Miêu Lan Chi nghiêng qua liếc cô: "Con là chưa từng đánh qua bà ta, nhưng những chuyện con làm được còn ác hơn!"Chu Lệ Hoa khẳng định tình nguyện để cho Hoa Chiêu đánh bà ta một trận, cũng không muốn cùng Diệp Thành ly hôn, cũng không muốn ở trước mặt mọi người đi ngoài ra quần."Ha ha ~" Hoa Chiêu không nhịn cười được."Đừng cười, con còn là một phụ nữ có thai! Không nên đánh nhau." Miêu Lan Chi kéo cô muốn đi."Lần này không phải đợi bà ta." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta đợi Đường Phương Hà.""Đợi cô ta làm gì?""Đương nhiên là cám ơn bà ấy ah." Hoa Chiêu nói.Lúc ấy cô liếc mắt nhìn Đường Phương Hà, xác thực có ý để cho Đường Phương Hà ra mặt kích thích Chu Lệ Hoa.Như vậy mới đau, so với Hoa Chiêu thật sự đánh bà ta còn đau hơn!Nhưng chuyện này đối với Đường Phương Hà bất lợi, có lẽ sẽ đem phần tình cảm vốn chưa ổn địng của bà ấy cùng Diệp Thành thoáng cái không còn.Nhưng Đường Phương Hà vậy mà không chút do dự lựa chọn giúp cô, hơn nữa hiện tại còn dùng khổ nhục kế, về tình về lý cô phải biểu thị một chút.Diệp Thành đỡ Diệp Lị đang khóc đến không biết trời trăng gì đi ra, Diệp Giai kéo lấy Chu Lệ Hoa còn muốn đánh nhau về nhà.Một lát sau, Đường Phương Hà mới tư thái ưu nhã mà đi tới.Tóc của bà đã chải vuốt chỉnh tề, quần áo ngay ngắn, bà cũng không chút để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, làm như không có việc gì đi ra.Hoa Chiêu bóp còi ô tô.Đường Phương Hà thấy liền đi qua."Hôm nay cám ơn bà rồi, về sau có chuyện gì cứ mở miệng." Hoa Chiêu nói ra.Đường Phương Hà cười cười, hôm nay đánh trận này thật sự đáng giá, bà cảm thấy có những lời này của Hoa Chiêu, so với gả cho Diệp Thành có lợi ích thực tế hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận