Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 573 - Là Ai Xảy Ra Chuyện?



Chương 573 - Là Ai Xảy Ra Chuyện?



Chương 573: Là Ai Xảy Ra Chuyện?Xe rất nhanh đã đến một khu chợ nông sản ở ven thành phố, Hoa Chiêu cùng Từ Mai xuống xe. Những người khác hoặc là xuống xe mua thức ăn, hoặc là tiếp tục ngồi, ô tô sẽ đưa các cô đến cửa ra vào của đơn vị mỗi người.Đây là xe đưa đón của họ, lộ trình cố định, không thể làm trễ giờ làm của người khác.Hoa Chiêu muốn đến Diệp gia phải tự mình chuyển xe.Hôm nay là cuối tuần, nếu Diệp Danh không làm thêm giờ..., khả năng cao là sẽ về nhà thăm cha mẹ.Huh…Cha bình thường sẽ không gặp được đấy, nhưng mẹ nếu không có việc gì thì sẽ luôn ở nhà."Tôi không đi tiếp nữa, tôi sẽ quay trở lại xem bên kia thế nào rồi, tự cô vào đi thôi." Từ Mai đem Hoa Chiêu cùng hai đứa bé đưa đến cửa lớn của đại viện, liền chào tạm biệt rồi.Hoa Chiêu vừa mới đẩy hai đứa bé vào cửa lớn, một chiếc xe Jeep đột nhiên ngừng tại bên người, Diệp Thư mở cửa xuống, kinh ngạc và vui vẻ nói: "Em sao lại trở về rồi hả? Cũng không nói trước một tiếng! Bọn chị vừa định đi thăm em!"Hoa Chiêu nhìn vào trong xe, lái xe chính là Diệp Danh, bên trong còn có Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh.Những người khác cô cũng không thấy ngạc nhiên lắm, nhưng Văn Tịnh, ngày hôm qua vừa mới từ nhà cô trở về, hôm nay lại muốn đi ah. . .Miêu Lan Chi đã xuống xe, kêu lên tâm can bảo bối sau đó đem Thúy Vi ôm vào trong ngực: "Vài ngày không thấy, làm bà nội nhớ muốn chết rồi!" Nếu không phải người ta không cho mang theo mẹ, bà cũng muốn theo quân với con trai rồi.Thúy Vi tính tình so với Vân Phi còn gấp hơn, bình thường cũng hoạt bát, luôn làm người khác ưa thích, thích cười với mọi ngươi, thích duỗi cánh tay nhỏ ra cho ngươi nhà ôm, cho nên dưới tình huống bình thường, tất cả mọi người sẽ ôm con bé trước…Diệp Thư cũng đem Vân Phi bế lên, người một nhà vô cùng cao hứng mà đi bộ trở về.Văn Tịnh ngồi ở trong xe không xuống dưới, cô ta quay đầu nhìn Diệp Danh, nhìn thấy trong mắt của anh, ngoài miệng đều là nụ cười ôn nhu.Diệp Danh cũng thích cười, và hầu như luôn mỉm cười, nhưng cô ta biết rõ cười với cười cũng khác nhau đấy, nụ cười bình thường càng giống một cái mặt nạ hoàn mỹ.Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải.Dường như anh chưa bao giờ cười với cô ta như thế này trước đây, cười rất dịu dàng, âu yếm, như thể trong mắt của anh chỉ có đối phương vậy.Rốt cuộc là cười với bọn nhỏ hay là mẹ của chúng vậy? !Văn Tịnh nhìn về phía trước, phương hướng Diệp Danh cười chính là chỗ Hoa Chiêu.… Cho nên nói nội tâm lệch lạc thì con mắt cũng trở nên lệch lạc, bọn nhỏ rõ ràng cũng ở bên kia.Đến nhà, Diệp Danh đương nhiên lập tức rửa tay thay quần áo ôm đứa nhỏ, lúc này trong mắt thật sự không có những người khác.Hoa Chiêu lại không muốn chậm trễ thời gian, trực tiếp đem chuyện nói với anh luôn rồi.Nụ cười trên mặt Diệp Danh nhạt xuống một chút, hỏi cô: "Em muốn giải quyết chuyện của Lý gia như thế nào?"Hoa Chiêu cũng rất khó xử, đem người đuổi đi, người ta chân dài, còn có thể trở về. Vậy cũng chỉ có thể làm cho bọn hắn sợ, không dám tới.Làm cho người ta "Sợ", cái này chính cô không thể tự làm được, còn phải xem Diệp Danh.Diệp Danh cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Biện pháp cũng không phải là không có, anh đi ra ngoài hỏi một chút.""Biện pháp gì? Sẽ không gây khó xử chứ? Đừng làm chuyện ngoài luồng gây phiền phức cho gia đình." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu không được em sẽ nghĩ biện pháp khác."Cô cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, chỉ là cái chủ ý kia chính cô cũng không hài lòng lắm.Diệp Danh nhìn cô cười cười, cô em dâu này thật sự rất hiểu chuyện, cái gì cũng đặt gia tộc lên đầu. Không giống những người con dâu khác trong tầng lớp này, một khi gả vào nhà cao cửa rộng, liền không biết mình là ai rồi, khắp nơi diễu võ dương oai, gây phiền toái cho người trong nhà.Văn Tịnh nhéo nhéo góc áo, cười cười cười! Có cái gì buồn cười hay sao? Lại gây rắc rối cho người trong nhà, anh ta còn cười!"Biện pháp này cũng phải đi ra ngoài hỏi một chút xem có được hay không." Diệp Danh nói xong không nỡ mà đem đứa nhỏ trả lại cho Hoa Chiêu, đứng dậy liền đi ra ngoài rồi.Anh muốn làm gì, hiện tại không phải chỉ một câu là xong, còn phải đi ra ngoài sắp xếp.Anh cả đã nói như vậy, Hoa Chiêu liền an tâm chờ.Cái này lại hợp ý Miêu Lan Chi, bà ôm đứa này một cái, ôm đứa kia một cái, lần lượt thử quần áo mới cho hai bảo bảo. Vài ngày không thấy, bà lại tìm người làm một đống quần áo mới cho bọn chúng."Chị gần đây như thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư: "Người kia còn theo dõi chị sao?""Gần đây không thấy hắn, đoán chừng là không còn tâm tình rồi, Mã Thành Công cùng hắn quan hệ rất tốt." Diệp Thư nói ra.Anh em bên kia còn sống chết chưa rõ, bên này nếu hắn còn có tâm tư theo đuổi bạn gái? Nếu Mã Quốc Khánh là loại người này, cô càng xem thường hắn!"Mã Thành Công kia hiện tại thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi."Nghe nói tính mạng giữ được rồi, hiện tại còn hôn mê." Diệp Thư nói.Hoa Chiêu gật gật đầu, không chết, cô cảm thấy an tâm hơn.Cái người này cô có thể cứu, nhưng vì hắn đã làm những chuyện kia, cô sẽ không cứu. Mặc dù như vậy cô cũng không hi vọng người ta chết, bằng không thì trong lòng cô sẽ cảm thấy không ổn.Hoa Chiêu cười thầm, sau khi trở thành một người mẹ cô có vẻ mềm lòng hơn rồi, nếu như là kiếp trước, đụng phải loại chuyện này, mặc kệ Mã Thành Công sống hay chết cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn.Văn Tịnh ngồi ở một bên, không nghe Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nói chuyện, mà là lại gần Miêu Lan Chi giúp bà thay quần áo cho hai đứa bé.Miêu Lan Chi ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không dám nói gì, sợ lại kích thích cô ta.Văn Tịnh nhìn hai đứa bé, cô ta phải làm quen với chúng trước đã ...Nhanh đã đến giữa trưa, Hoa Chiêu đang chuẩn bị đi làm cơm, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, dọa hai đứa nhỏ giật mình, lập tức bĩu môi khóc lên.Bọn chúng lần đầu nghe thấy âm thanh chói tai như vậy.Hoa Chiêu lập tức đau lòng chết mất, nhanh chóng đi qua trấn an bọn nhỏ.Diệp Thư cầm điện thoại, nghe được vài câu, vẻ mặt trở nên khó coi.Hoa Chiêu trong lòng nhảy dựng: "Là ai đã xảy ra chuyện?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận