Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1558 - Mượn Ba Mẹ



Chương 1558 - Mượn Ba Mẹ



Chương 1558: Mượn Ba MẹVương Kiến không dám đi ra nhận mặt con trai.Nhìn con trai dáng dấp thanh tao, nhìn lại bản thân với bộ dạng mặt mày đầy bụi đất, hắn muốn đi sửa soạn bề ngoài chỉnh chu một chút rồi mới đi tìm bọn chúng.Thuận tiện hỏi thăm về chuyện Diệp Đan như thế nào…Vương Kiến ở trong tù mấy năm cũng không phải ngồi không mà mỗi ngày đều phải làm việc.Việc gì cũng làm, chỉ cần bên trên nhận công việc gì thì bọn họ sẽ làm công việc đó, cũng có tiền lương.Nhưng rất ít, một ngày được 2 mao tiền, nhiều năm như vậy cũng không tích góp được bao nhiêu.Hắn dùng tiền đó đi một tiệm cắt tóc, mua thêm một bộ quần áo, thay vì đi bộ hắn mua một cái xe đạp cũ, lại ở quán trọ hỏi thăm một chút.Thời điểm hắn bị giam, nhà họ Diệp quyết định đuổi Diệp Đan ra khỏi nhà, hắn nghĩ rằng nhà họ Diệp sẽ không nhẫn tâm như vậy.Cuối cùng vẫn đuổi đi, còn tuyên bố với bên ngoài rằng Diệp Đan phạm phải sai lầm, làm chuyện mất mặt, nhà họ Diệp không sợ bị mất mặt hay sao mà lại công bố với bên ngoài?Nếu là hắn thì hắn sẽ che giấu chuyện này thật kĩ càng!Diệp Đan có giải thích với hắn rằng người nhà muốn cô ta cùng hắn phân rõ giới hạn nên nhiều năm như vậy Diệp Đan mới không đi thăm hắn.Nhưng trong lòng cô chỉ có mình hắn, vì không muốn trong nhà trở nên mâu thuẫn gay gắt, cho nên mặt ngoài cô ta chỉ có thể nghe theo.Chờ hắn ra rồi, cô ta sẽ nhất định cùng hắn trải qua cuộc sống sau này, blah blah..Vương Kiến tin những điều cô ta nói.Nhưng hơn 10 ngày đi điều tra, hắn nhận ra mình đã bị lừa!Diệp Đan đúng là bị đuổi khỏi nhà, sau đó bỏ đi.Nhiều năm rồi cũng chưa từng liên hệ với người nhà!Hắn đã không còn vợ!Hắn và nhà họ Diệp không còn quan hệ gì.Vậy hắn làm lại cuộc đời bằng cách nào?Vương Kiến nhất thời lâm vào bế tắc.Cũng may vừa rồi tên nhóc kia đã nhắc nhở hắn rằng mình còn có con trai nên Vương Kiến đã tìm đến đây.Lưu Nguyệt Quế cùng mấy đứa con của Vương Kiến bị gọi lại gần.“Mấy đứa muốn gặp ông ta không?” Hoa Chiêu hỏi.Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: “Không gặp!”Bà thật sự giận chó đánh mèo, cảm thấy con gái mình đi lầm đường là do Vương Kiến khuyến khích! Nếu không, con bé đang ngoan như vậy lại dám làm chuyện đó.Đều do Vương Kiến ở bên cạnh dụ dỗ ngon ngọt!Vì vậy bà nghiêm cấm mấy đứa cháu ngoại liên lạc với Vương Kiến, không cho thăm hỏi cũng như không được viết thư.Có một người ba ngồi tù, còn bị kì thị vì tội trạng tham ô công quỹ thật sự mất mặt.Hiện tại mấy đứa trẻ đều lớn và hiểu chuyện rồi, biết ba vẫn mãi là ba, dù có mất mặt cũng là ba mình nếu không hôm đó Vương Ngạn đã không đi đón ông ấy.Nhưng mấy đứa em trai và em gái lại không hiểu những chuyện cong cong vẹo vẹo này làm Vương Ngạn vừa thương vừa hận.Ba đứa nhỏ tuổi thậm chí quên mất hình dáng của ba như thế nào.Thấy Hoa Chiêu nhìn bọn họ liền cảm thấy cấu hổ mà cúi đầu.Vương Ngạn nhìn bà ngoại rồi lại nhìn em trai em gái mình mới quay qua nói với Hoa Chiêu: “Cháu muốn tự mình đi gặp ông ấy, hỏi xem ông ấy muốn làm gì?”.“Được, đi nhanh lên.” Em trai với em gái vội đẩy hắn ra ngoài.Vương Ngạn sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra cửa lớn gặp được người ba nhiều năm chưa gặp của mình.“Ba” Cậu ta bật thốt lên.Hắn lớn tuổi nhất nên vẫn có ấn tượng khi còn nhỏ với ba, khi đó ba rất thương yêu mình.“Tiểu Ngạn”. Vương Kiến nhìn thấy con trai cũng có chút cảm khái.Con của mình tất nhiên mình phải đối xử tốt, bản thân hắn rất yêu thương mấy đứa nhỏ.Kết quả ra gặp hắn cũng chỉ có mình Vương Ngạn.Nếu năm đó hắn không gánh tội thay cho Diệp Đan….Hiện giờ người nên xấu hổ cảm khái phải là Diệp Đan!“Mẹ con đâu?”. Vương Ngạn hỏi.“Mẹ con? Bà ấy không liên lạc với ba sao?” Vương Ngạn tò mò hỏi.Cậu ta còn tưởng rằng ba mẹ sẽ thư từ lui tới, thậm chí mẹ hắn còn lén đi thăm ba, vì trong ấn tượng của cậu mối quan hệ của hai người thật tốt.Ba tình nguyện nhận tội thay mẹ, còn gì có thể so sánh với điều này?“Mẹ không liên lạc với ba, cũng không liên lạc với bọn con sao?” Vương Kiến kinh ngạc nói.Chồng có thể bỏ, sao con cái cũng bỏ được? Cô ta có phải là mẹ ruột không?Hai người đứng trước cửa xác nhận một vài tin tức sau đó liền trợn tròn mắt nhìn nhau.Diệp Đan thật sự đoạn tuyệt với nhà họ Diệp, qua nhiều năm cũng chưa từng liên lạc.Vương Kiến nhíu chặt mày, hoàn cảnh hiện tại rất khó khăn.Tuy rằng lúc trước không tiếp xúc nhiều với mẹ vợ nhưng hắn cũng quen thuộc với cách suy nghĩ của bà, chắc chắn bà ta không thích hắn.Muốn xin mẹ vợ nhận vào cửa không dễ dàng.Vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ con trai.Con ruột hắn, đã lớn như vậy cũng nên hiếu thảo với hắn.Sinh con cái không phải vì điều này sao.“Ba không có tiền”. Vương Kiến nói.“À vâng”. Vương Ngạn lập tức moi hết tiền từ trên người đưa cho hắn.Cũng được 200 đồng.Thật sự rất có tiền.Nhưng số tiền này ở nhà họ Diệp chỉ thuộc hạng trung bình.Có tiền trên người việc gì cũng dễ làm, gia đình cũng không nghèo nên Hoa Chiêu yêu cầu bọn nhỏ nên mang theo bên người nhiều tiền một chút để phòng hờ cho bất cứ tính huống nào.Ánh mắt Vương Kiến sáng lên, nhận lấy tiền liền hỏi: “Con vào đại học rồi sao? Con học ở đâu?”…..Hai người chưa nói chuyện xong thì mấy đứa nhỏ trong sân đã không ngồi yên được, muốn ra ngoài xem náo nhiệt.Chính con của mình cũng không nhớ được mặt hắn huống chi những đứa nhỏ khác.Mấy đứa nhỏ Hoa Chiêu sinh căn bản chưa thấy qua hắn.Giờ nghe các anh chị giới thiệu liền tò mò, lén lút chạy tới trước sân.Bị mấy đứa trẻ xem như khỉ mà vây xem khiến tim của Vương Kiến nháy mắt sụp đổ.Hắn ngưng không hỏi nữa, xoay người đẩy xe đạp rời đi.….Diệp Đan ngồi xe buýt mấy trạm rồi xuống xe.Sau đó rẽ trái rẽ phải mới đến được trước cửa nhà, gõ cửa vài cái.Một phụ nữ hơn 40 tuổi mở ra mở cửa, nhìn thấy cô ta liền kinh ngạc kêu lên.Sau đó nhanh chóng che miệng đi ra ngoài phòng, thuận tay đóng luôn cửa sợ người trong phòng thấy cô ta.Diệp Đan cười châm chọc: “Làm gì phải sợ như vậy? Tôi cũng đâu ăn thịt người”.“Chị Đan…” Đối phương nhỏ giọng gọi một tiếng rồi kéo Diệp Đan ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Chị Đan, chị về khi nào vậy? Sao không báo trước với em một tiếng để e đi đón, Chị Đan, hiện tại chắc đang phát tài đi? Nhìn bộ quần áo này, thật là xinh đẹp!”.Diệp Đan về khoản ăn mặc cũng không tiết kiệm, nhìn rất thời thượng.Tóc uốn sóng to, tay đeo vòng vàng còn cả hoa tai vàng sáng rực như thế vừa nhìn là biết rất có tiền.Bằng không cô ta đã mặc kệ!“Cái khác cô đừng quản tới, hiện tại tôi tìm cô có việc nhờ, nếu làm tốt thì chuyện năm đó tôi coi như quên đi, còn làm không tốt….tôi sẽ tố cáo cô!” Diệp Đan nói.“Đừng mà, đừng như vậy! Chị Đan muốn em làm gì? Em nhất định sẽ hoàn thành không bao giờ từ chối!” Triệu Tiểu Huệ nói.Trước kia cô ta và Diệp Đan là đồng nghiệp, làm việc dưới trướng của Diệp Đan.Diệp Đan vận chuyển thuốc lá, không thể tự mình đi nên cần người hỗ trợ.Khi Diệp Đam bị thẩm vấn cố ý không khai ra Triệu Tiểu Huệ.Chính là chờ hôm nay có thể lợi dụng cơ hội này.Diệp Đan vì mình chuẩn bị phương án dự phòng trước.“Chị muốn em làm gì?” Triệu Hiểu Tuệ khẩn trương hỏi.Nếu là chuyện phạm pháp…“Cho tôi mượn ba mẹ cô một chút”. Diệp Đan nói.“Hả?” Triệu Hiểu Tuệ ngơ ngác hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận