Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 911 - Ve Sầu Thoát Xác.



Chương 911 - Ve Sầu Thoát Xác.



Chương 911: Ve Sầu Thoát Xác.Tay Diệp Danh rủ xuống dưới.Văn Tịnh thật sự càng ngày càng làm cho anh kinh ngạc.Hoa Chiêu nghe đến đó quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, vẻ mặt cô xoắn xuýt: "Đó là cha mẹ ruột, cô ta cũng không thể. . .""Ngoại trừ cô ta, còn có ai?" Diệp Danh nói ra: "Hơn nữa thủ pháp hạ độc cũng giống với Đỗ gia trước kia, đều là cho thuốc vào nước dùng cho sinh hoạt, chỉ là lần này liều thuốc có chút lớn, mà hai người già Văn Bình cùng vợ từ nhiều năm trước vị giác đã không tốt, nếm không ra."Điểm ấy Diệp Danh biết rõ nhất, trước kia anh làm đồ ăn, đều phải mặn hơn so với người bình thường rất nhiều, bằng không thì bọn hắn ăn không ra hương vị."Chuyện này. . ."Thao tác này của Văn Tịnh, trực tiếp làm Hoa Chiêu không biết nói sao cho phải."Hiện tại vấn đề là người còn chưa tìm được." Biểu cảm của Diệp Danh cũng không thoải mái: "Em về sau. . . Đi ra ngoài phải cẩn thận."Hoa Chiêu nghe xong cũng muốn thở dài, sẽ bị hạn chế đi ra ngoài."Tiểu Thâm còn không có tin tức sao?" Cô hỏi.Nếu Diệp Thâm về nhà, cô luôn ở bên người anh! Đi nơi nào cũng không cần lo lắng nha!"Có một chút tin tức." Diệp Danh dừng lại một chút rồi nói ra: "Tô Hằng bởi vì quyết sách sai lầm, làm mất hết quỹ ngân sách, trước mắt bao người nhảy xuống biển tự sát, sóng biển quá lớn, một cơn sóng đã cuốn đi rồi, không ai có thể cứu."Hoa Chiêu thở không ra hơi.Diệp Danh cười: "Đương nhiên là ve sầu thoát xác."Hoa Chiêu thở dài một hơi, cũng biết là như vậy, bằng không thì vừa rồi cô liền trực tiếp ngất luôn.Diệp Thâm nên biến mất, nhưng không thể vô duyên vô cớ đột nhiên biến mất, bằng không thì khi một nhà Mạc Địch về nhà phát hiện đồ đạc mất hết, sẽ liên tưởng đến Tô Hằng.Mà Tô Hằng cùng Phương tiểu thư có quan hệ.Những chuyện này tuy đã che giấu, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn đừng liên lụy đến trên người Hoa Chiêu.Liên lụy đến Hoa Chiêu, sẽ liên lụy đến Diệp Thư.Diệp Thư về sau còn thường xuyên ở nước ngoài đấy, không thể cùng Mạc Địch gia có bất kỳ quan hệ gì.Về phần nhảy xuống biển, sóng biển quá lớn, Hoa Chiêu không lo lắng.Bờ biển sóng cồn mà thôi, cũng không phải biển sâu sóng lớn, cô tin tưởng Diệp Thâm có thể đối phó."Tô Hằng mất tích, vậy có nghĩa là đồ đã lấy được rồi." Hoa Chiêu kích động nói.Những vũ khí kia, đều là vật báu vô giá, rốt cuộc cũng lấy được rồi, cô đương nhiên vui vẻ.Thuận tiện đem chút bảo bối cô nhìn trúng kia cũng mang về, sẽ càng vui vẻ hơn rồi."Anh cả tính toán thời gian xem, ngồi thuyền trở lại, mất bao lâu." Hoa Chiêu hỏi.Nhiều đồ như vậy, cũng không thể ngồi phi cơ trở về.Dù là phái chuyên cơ đi đón cũng chứa không nổi."Chừng một tháng a." Diệp Danh nói ra: "Anh cũng không biết hắn xuất phát từ nơi nào, địa điểm không giống nhau, ngày cũng không giống."Chuyện này Hoa Chiêu đương nhiên cũng biết, nhưng cô biết là, thuyền kia có tốc độ nhanh hơn thuyền hiện tại rất nhiều, nhanh nhất thì mười ngày là đến, cô muốn hỏi thăm tình hình hiện tại.Một tháng, cũng không phải quá lâu!Hoa Chiêu lập tức quên hết những phiền não Văn Tịnh mang đến.Nếu Văn Tịnh không chết..., trong thời gian ngắn sẽ không tới phiền cô.Văn Tịnh hiện tại khá thông minh, sẽ bảo vệ tính mạng.Thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ở trước mắt nên cũng không cần suy nghĩ nhiều về cô ta, đợi lúc nào cô ta xuất hiện rồi lại thu thập!"Đúng rồi, đi nhà cô ta có lấy được đồ vật có chứa mẫu ADN của cô ta không?" Hoa Chiêu hỏi.Cô muốn giữ lại mẫu ADN của Văn Tịnh.Vạn nhất về sau cô ta không thò mặt ra, muốn trốn cả đời, cô cũng thuận tiện đi tìm cô ta.Người mà đến cha mẹ mình, con của mình không buông tha, không xứng còn sống.Đương nhiên, cha mẹ cô ta cũng rất cực phẩm đấy.Theo khẩu cung của Đỗ gia mà suy đoán, Văn Bình cuối cùng cũng không được yên thân.Ông ta vì bảo vệ bí mật năm xưa của mình nên đã giựt giây con gái đi giết người.Ông ta không biết giết người, lại là giết Hoa Chiêu sẽ có hậu quả gì sao?Ông ta khẳng định biết rõ, nhưng ông ta chẳng quan tâm rồi, ông ta chỉ lo cho chính mình."Lấy được." Diệp Danh nói ra."Nhanh đừng nhắc đến bọn hắn nữa! Em cũng không có khẩu vị rồi." Diệp Thư luôn ở bên cạnh dự thính ôm lấy khuôn mặt trắng bệch nói.So với Hoa Chiêu đã từng chứng kiến rất nhiều các vụ án, Diệp Thư không thể chấp nhận được kiểu đầu độc cha mẹ ruột này, hiện tại cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.Nói nôn liền nôn, Diệp Thư quay người ôm thùng rác, bắt đầu nôn ọe.Cái tư thế kia, thiếu chút nữa cũng gợi lên cơn buồn nôn của Hoa Chiêu."Không được, em phải tìm một ít chuyện để làm." Hoa Chiêu nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.Làm gì nhỉ? Dọn nhà a!Căn nhà bên Bắc Hải đã thu thập xong, đã đủ tất cả mọi thứ, chỉ thiếu chủ nhân thường xuyên qua ở.Trước kia Hoa Chiêu đến đó hầu như luôn về trong ngày, nhiều nhất là nghỉ trưa ở lại.Hiện tại trước khi tin tức của Đỗ gia cùng Văn Tịnh lại lan truyền, Hoa Chiêu nghĩ nên tranh thủ thời gian chạy trốn.Bằng không thì sẽ lại có rất nhiều người đ ingang qua cửa nhà cô."Xem, đây là nhà Hoa Chiêu, lúc trước Văn Tịnh đã bắt cóc con của cô ta, mới bị Diệp gia đuổi ra ngoài đấy.""Xem, kia là nhà Hoa Chiêu, nghe nói là Đỗ Hãn Lương đoạt đồ của cô ta, Đỗ gia mới luân lạc tới tình trạng như thế đấy!""Xem, đó là nhà Hoa Chiêu. . . ."Có mấy lời nói ra khá đúng trọng tâm, là sự thật, nhưng có một số cũng không phải, quả thực 100 phiên bản.Hoa Chiêu rất muốn đi ra ngoài giải thích, lại cảm thấy quá nhiều người, giải thích không hết, hay là thôi đi.Tai không nghe tâm không phiền."Ông nội, chúng ta dọn nhà a!" Hoa Chiêu đi về phía sau viện nói ra."Chuyển." Hoa Cường tuy cười, nhưng Hoa Chiêu cảm thấy ông ấy không cao hứng lắm.Bằng không thì ông ấy sẽ nói: "Chuyển chuyển chuyển.""Ông nội, chúng ta đi qua ở hai ngày, ngày thứ ba sẽ trở lại." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu không, chúng ta mời ông nội Vương cùng đi qua ở vài ngày?"Trương Quế Lan đi rồi, bốn đứa nhỏ cũng đi rồi, vậy cũng tốt, bên kia người hữu tình sẽ thành thân thuộc rồi, nhưng bên này chỉ còn lại một mình Hoa Cường.Cô hằng ngày có quá nhiều chuyện phải làm, công ty thực phẩm, đất thầu trồng rau, muốn mở công ty bất động sản ở nội thành, vân vân và vân vân.Không còn thời gian ở dưới mắt Hoa Cường mỗi ngày như trước nữa.Mà ba bảo bảo hôm nay bị Diệp Chấn Quốc đón đi, thì ngày mai lại bị Diệp Mậu đón mất.Có đôi khi Diệp Danh cũng sẽ gom góp vài ngày náo nhiệt.Hoa Cường khó tránh khỏi cô đơn một chút.Ông ấy sẽ đi ra ngoài đi tản bộ, cùng bạn cùng lứa tuổi xung quanh tâm sự, ngược lại rất vui vẻ.Cùng ông nội Vương đặc biệt hợp ý.Nhưng dọn nhà, cách đây rất xa.Đem bạn bè cũng mang đi, chủ ý này không sai.Ông nội Vương nghe xong, cũng không cự tuyệt, dọn dẹp một chút hành lý đến nhà Hoa Chiêu rồi.Con trai con gái của ông ấy cũng không ở đây, không cần để ý tới bọn hắn."Tôi cùng ông đi hưởng hưởng phúc, ở vương phủ." Ông nội Vương cười nói."Chỗ kia quá khứ là một vương phủ sao?" Hoa Chiêu hỏi, cái này cô thật không biết.Ông nội Vương gật gật đầu: "Còn là một vương phủ rất có lai lịch."Ông nội Vương bắt đầu nói câu chuyện trước kia. . .Miêu Lan Chi đột nhiên nắm một phong thư kích động mà tiến vào."Anh cả của con đâu? Mẹ nghe nói nó ở đây!" Miêu Lan Chi hỏi."Hậu viện đây này." Hoa Chiêu hỏi: "Làm sao vậy ạ?"Miêu Lan Chi mặt mày hớn hở mà giơ lá thư trong tay: "Đối tượng của nó gửi thư cho nó!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận