Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1449 - Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa



Chương 1449 - Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa



Chương 1449: Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa“Không có đàn ông chống đỡ thì cái nhà này sống thế nào đây?” Một người phụ nữ khóc lóc nói.Người phụ nữ khác khóc ròng nói: "Không có đàn ông, ai kiếm tiền nuôi gia đình bây giờ? Ba đứa con của tôi còn chưa lấy vợ đâu!""Con của tôi còn đang đi học đây này!"Bảy tám người phụ nữ bắt đầu gào khóc ầm ĩ.Hoa Chiêu hiểu, bọn họ không phải khóc vì chồng mình, mà là vì tiền.Không có đàn ông, nguồn thu nhập trong nhà giảm đi một nửa thậm chí là toàn bộ, không phải là đến để chặn cô lại?“Các bà nói mấy điều này với chúng tôi cũng vô dụng, chồng mấy người có tội hay không có tội, quan tòa sẽ định đoạt, chúng tôi không có quyền quyết định.”Hoa Chiêu nói xong lập tức tức dẫn em trai em gái mình đi.Tề Phi Hồng đứng phía sau mấy người quát lớn: “Các người đang làm cái gì đây? Xem kịch à? Đứng trước cửa đồn ông an làm ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa? Sợ người khác không biết khu vực các người quản lý xảy ra chuyện sao? Giữa ban ngày ban mặt mà…?"Kiêng dè thanh danh của Đại Cần, nên hắn không nói tiếp.Đại Cần chẳng sợ mất mặt, lúc trước cô ấy đã dám hét lên, thì bây giờ cũng không sợ người khác bàn tán.Cô ấy cảm thấy mình cũng không cần phải vì chuyện này mà thấy mất thể diện. Cô ấy là người bị hại chứ không phải là thủ phạm, sao cô ấy phải thấy mất thể diện? Người mất thể diện chính là mấy kẻ xấu xa kia kìa!Tề Phi Hồng không phải là đồn trưởng, hắn là cảnh sát nhảy dù xuống để xử lý vụ án này.Nhưng lời nói của hắn rất hữu hiệu, một nhóm người xem kịch nãy giờ chạy ra ngoài, lại thêm cả vệ sĩ Hoa Chiêu mang dến, cản người lại.Ông bà Lưu bởi vì trước đó không hề gom góp vào, trái lại lặng lẽ vòng qua mấy người gây chuyện, đuổi theo.Đây là ông bà nội người ta, Tề Phi Hồng nhìn thấy cũng không nói lời nào."Đại vĩ! Ông bà nội tới rồi! Sao lúc đi không gọi chúng ta?" Ông bà Lưu dìu nhau vội vàng đuổi theo.Lưu Hướng Tiền giống như người qua đường, không nói không rằng, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn ai, nhưng vẫn theo sát hai ông bà cụ đuổi theo đến đây.Người đứng bên cạnh túm góc áo hắn là Lưu Nguyệt. Đứng sau Lưu Nguyệt là Mạnh Tân, Mạnh Kiều.Theo sau là cả một dãy.Đây không phải chỗ có thể ở lại lâu, Đại Vĩ nhìn thấy cũng không nói gì.Những người theo sau hắn cũng im lặng, theo sát tới khách sạn.Đây là khách sạn cao cấp nhất trong huyện, Hoa Chiêu lấy một phòng riêng, rồi cho người vào.Lát nữa ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng không để cho người ngoài chê cười.Cô lặng lẽ ngăn Tiểu Vĩ và Tiểu Cần lại, nhỏ giọng nói: "Mấy đứa nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, một tiếng nữa sẽ có tàu."Tiểu Vĩ và Tiểu Cần nhìn ông nội, bà nội và cha mình, còn có cả hai người con trai của Chu quả phụ, những người này vừa nhìn đã thấy khó đối phó.Đặc biệt ông nội, bà nội, bọn họ không thể đối xử với họ như những người xa lạ được."Cũng không phải là ông bà nội của chị." Hoa Chiêu nói.Tiểu Vĩ mỉm cười, chị gái nhất định sẽ không bị lỗ vốn. Được rồi, chị gái có để mình thiệt thòi bao giờ đâu, hắn lo lắng quá rồi.Hắn kéo Tiểu Cần đi thẳng.Hoa Chiêu đi vào phòng riêng, đóng cửa lại.Không ai quan tâm Tiểu Vĩ và Tiểu Cần đã rời đi, ông bà Lưu thậm chí còn hy vọng Hoa Chiêu cũng rời đi luôn, để một mình Đại Vĩ ở lại đây là được.Từ đầu đến cuối bọn họ đều không dám đối mặt với Hoa Chiêu.Càng lớn tuổi sức khỏe ông bà Lưu càng kém, tính tình lại càng hay sợ sệt. Hoa Chiêu này mấy năm gần đây khí thế ngày càng mạnh mẽ, hai người căn bản không dám nói chuyện với cô, người ta cũng chẳng phải cháu gái của bọn họ."Ở đây không có người ngoài, có yêu cầu gì thì nói đi." Hoa Chiêu nói với ông bà Lưu.Nếu đã hỏi bọn họ, thì bọn họ tất nhiên sẽ trả lời: "Chúng tôi không có yêu cầu gì, chỉ là chúng tôi bây giờ không có chỗ để đi, cũng chẳng có gì ăn, già rồi vô dụng."Hoa Chiêu ngắt lời ông ta: "Con của ông vẫn chưa chết."Lưu Hướng Tiền rụt cổ, nghĩ rắng đấy không phải nói hắn."Hơn nữa anh em của Chu quả phụ đã vào tù, không phải vẫn còn căn nhà đó à, giờ không có ai ngăn cản, sao các người không đến đó ở?" Hoa Chiêu nói.Ông cụ Lưu lập tức cảm thấy khổ không tả nổi, nhưng vẫn nói tiếp: "Căn nhà kia, đã sớm sang tên cho Mạnh Cường rồi, bây giờ người ta muốn đuổi chúng tôi ra ngoài!"Đó là sản nghiệp tổ tiên của Lưu gia, không phải nhà do đơn vị phân, cho nên vẫn có thể sang tên chuyển nhượng.Quả phụ Chu vào cửa chưa được mấy năm đã ép Lưu Hướng Tiền sang tên nhà cho Mạnh Cường.Hoa Chiêu, Đại Vĩ và Đại Cần lập tức nhìn về phía Mạnh Tân cùng Mạnh Kiều."Người ta", chính là chỉ bọn hắn sao.Hoa Chiêu rất hiếu kỳ, hai người này sao vẫn còn mặt mũi ngồi ở đây nhỉ?"Anh trai tôi thiếu chút nữa đã bị cô ta giết chết!" Mạnh Kiều đột nhiên chỉ vào Đại Cần nói: "Bây giờ người còn đang hôn mê bất tỉnh, không chừng ngày nào đó sẽ chết! Cô ta dựa vào cái gì mà được thả ra?”"Còn nữa, hôm này bác sĩ tới tìm tôi, anh trai tôi phải nộp tiền viện phí! Các người làm anh tôi bị thương, cho nên các người phải bồi thường!""Em không trả tiền thuốc men à?" Hoa Chiêu hỏi Đại Vĩ.Cô thật sự không thể để cho người ta chết, vì vậy lúc này vẫn phải chi ra tiền thuốc men.Nếu ngừng thuốc nhỡ đâu chết người, tất cả tội lỗi lại đổ lên đầu Đại Cần.Có thù hận gì, đợi người tỉnh lại rồi nói sau."Em trả 1000 trước, trên người em không mang nhiều tiền như vậy." Đại vĩ nói."Thế chắc không đủ." Hoa Chiêu lập tức nói vệ sĩ đi trả tiền, nói với bác sĩ cứ dùng những loại thuốc tốt nhất, không cần lo lắng về tiền bạc.Hơn nữa cô ước tính có lẽ khoảng 2 ngày nữa Mạnh Cường sẽ tỉnh lại.Nghe cô nguyện ý bỏ tiền như vậy, sắc mặt của Mạnh Kiều và Mạnh Tân vô cùng tốt, hai anh em liếc nhìn nhau, ánh mắt lấp la lấp lánh, tạm thời không nói gì.Hoa Chiêu lại hỏi Đại Vĩ: "Chuyện của bọn họ em muốn xử lý như thế nào?"Đại vĩ nhìn ông bà nội mình thật sự khó xử muốn chết.Lúc trước hắn muốn sửa chữa lại nhà kho cho ông bà, nhưng giờ biết căn nhà kia đã được sang tên cho Mạnh Cường, hắn chán ghét muốn chết.Theo lý, hắn là con cả của Lưu Hướng Tiền.Cho dù Lưu Hướng Tiền tặng căn nhà đang ở cho người vợ đã sinh con cho mình, thì cũng nên sang tên cho Lưu Nguyệt, mà không phải cho một người khác họ, không có quan hệ huyết thống gì chứ."Chị nói đúng, ông bà em vẫn còn con cái, chưa đến lượt em quản." Đại vĩ nói.Lưu Hướng Tiền lập tức nói: "Ba vô dụng, ba không quản được. Vì chuyện của Mạnh Cường mà nhà máy đã đuổi ba rồi.""Sao bọn họ lại đuổi ông?" Đại vĩ lấy làm lạ nói.Đại Cần là người bị hại!Nhưng một thoáng sau hắn đã nghĩ ra.Người làm chuyện xấu là mấy người nhà họ Chu, là Mạnh Cường, mà quả phụ Chu và Lưu Hướng Tiền làm cùng một nhà máy, đoán chừng là người ta đuổi việc quả phụ Chu, sau đó cũng đuổi luôn người liên quan là chồng bà ta Lưu Hướng Tiền.Vậy thì phải trách Lưu Hướng Tiền chứ? Đều nhờ ông ta lấy được một người vợ quá tốt!Chưa kể, Đại Vĩ thực sự cảm thấy oán giận.Nguốn gốc của mọi chuyện tồi tệ này, đều bởi vì cha hắn.Hắn lại càng không muốn quản."Hiện tại có rất nhiều người không có việc làm, nhưng chẳng thấy ai chết đói. Xã hội mở cửa, khắp nơi đều là vàng, tự ông nên nghĩ biện pháp kiếm tiền đi, tôi không quản được." Đại vĩ nói.Lưu Hướng Tiền lập tức muốn khóc, nhưng rốt cuộc vẫn là ngại mất mặt.Nhưng ông bà Lưu lại chạy đến, một người ôm một cái đùi, ngồi chồm hỗm trước mặt Lưu Đại Vĩ khóc.Hoa Chiêu cảm thấy hết sức may mắn vì mình đã đóng cửa, nếu không lại để cho người ta chê cười.Nhìn Đại Vĩ vẫn đứng yên, lửa giận đè nén dưới đáy lòng của Lưu Hướng Tiền dần bùng phát.Đây là con của ông ta, là dòng giống của ông ta! Không có ông ta thì có hắn chắc!Bây giờ bọn họ đã cùng đường, ông bà nội cầu xin nó giúp đỡ nó cũng không muốn giúp, thật là một kẻ vô lương tâm!"Mày đừng trách tao vô nghĩa! Hôm nay mày nhất định phải nuôi bọn tao. Cho dù không muốn nuôi cũng phải nuôi, không dưỡng cũng phải dưỡng! Bằng không tao đến đơn vị mày tố cáo mày bất nhân bất hiếu gì đó Để tao xem còn có đơn vị nào cần mày!" Lưu Hướng Tiền chỉ vào Đại Vĩ quát lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận