Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 732 - Tôi Tới Thăm Cô.



Chương 732 - Tôi Tới Thăm Cô.



Chương 732: Tôi Tới Thăm Cô."Cái gì vậy?" Hoa Chiêu tò mò mở va li ra, phát hiện bên trong lại tràn đầy châu báu."Lý Thế An này rất quái đấy. Dù kiếm được nhiều tiền bất chính nhưng ông ta lại có nhiều khoản thu nhập chính đáng, trong đó thu nhập từ xổ số là nhiều nhất. Điều kỳ lạ là ông ta luôn trúng số độc đắc"Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu. . . .Cô đột nhiên đoán được chiếc nhẫn kia có thể làm gì rồi!"Có lẽ ông ta cùng tập đoàn xổ số có quan hệ gì." Diệp Thâm thuận miệng nói."Như vậy tính xuống, tài sản của ông ta dù đã bồi thường cho người bị hại thì vẫn còn thừa lại rất nhiều, vậy anh cũng không khách khí." Chẳng những đem những thứ của Diêu gia nên thu hồi thì thu hồi.Anh còn đem những thứ mà vợ sẽ thích đấy, đều góp nhặt.Hoa Chiêu lập tức nhịn không được mà bổ nhào qua ôm mặt anh hôn hôn hai cái! Cô rất thích Diệp Thâm "Linh hoạt" như vậy.Những vật này nếu xử lý một cách cứng nhắc rập khuôn, khẳng định sẽ đều được quyên cho “người cần đến” rồi! Không chừng đến lúc đó đến tài sản của chính nhà mình cũng bị quyên ra ngoài 99%.Nghĩ đến đó cô chỉ muốn cười to.Tiếng cười vang dội của Hoa Chiêu, rốt cuộc đã đánh thức hai anh em đang vùi đầu chăm chỉ làm việc ở bên kia.Bọn nhỏ nhìn lại, phát hiện ra Diệp Thâm đã đến rồi, lập tức chạy tới."Chú, chú tới rồi!" Hai tiểu gia hỏa nhanh chóng chạy tới, một người ôm một bên đùi của Diệp Thâm, kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn anh."Có nhớ chú không?" Diệp Thâm xoay người, thoáng một phát đã đem hai đứa đều bế lên.Động tác này cũng có chút quen thuộc. . .Thích một lần ôm cả hai đứa lên một cách thoải mái, chỉ có hai người như vậy.Bất quá Thúy Vi hiện tại thật cao hứng, không nghĩ đến những thứ khác."Chú chú, chúng ta đi ra ngoài chơi trốn tìm!" Con bé đặc biệt si mê chơi trốn tìm."Tốt." Diệp Thâm cười nói, ôm bọn nhóc vừa muốn đi ra.Ở một góc khác trong nhà kính, Cẩm Văn mới vừa bò được một nửa lập tức nóng nảy “ A A A” mà gọi Diệp Thâm.Diệp Thâm nhanh chóng đứng lại, đi về phía con bé.Cánh tay anh dài, ôm ba đứa cũng không thành vấn đề, chỉ là Hoa Chiêu nhìn thấy có chút nguy hiểm, vạn nhất nếu rơi xuống một đứa cô sẽ đau lòng chết mất.Vân Phi nhất hiểu chuyện, muốn xuống.Diệp Thâm suy nghĩ một chút, trở tay đem thằng bé lên trên bờ vai, để cho thằng bé cưỡi lên cổ anh, sau đó ôm hai bé gái đi ra ngoài rồi.Ba đứa bé lập tức đều thỏa mãn, ngồi ở trên người anh cười toe toét cười.Hoa Chiêu không đi ra ngoài, cô phải sửa sang lại va li châu báu của cô. . . .Nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng của Diệp Thâm mà cười, cho nên nói, lúc trước cô quyết định ở bên trên anh ấy, tìm một người cha tốt cho bọn nhỏ là chính xác đấy.Có ba ba làm bạn trẻ nhỏ mới hạnh phúc.Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ba ba phải tốt, nếu như là loại ba ba cặn bã, còn không bằng không có.Có Diệp Thâm chiếu cố ba đứa nhỏ, Hoa Chiêu một chút cũng không lo lắng, cô bắt đầu chuyên tâm mà sửa sang lại vali bảo bối. . . .Một vali tràn đầy ánh vàng rực rỡ, sáng lóng lánh, cô rất thích đấy, vẫn là ông xã hiểu cô nhất.Buổi tối nay sẽ thưởng cho anh ấy!Diệp Thâm cũng chỉ ở lại một đêm, sau đó đã rời đi.Hoa Chiêu đã muốn cho Tề Hiếu Trinh sớm chút chấm dứt "Cuộc sống hạnh phúc", vậy anh sẽ làm theo ý cô.Những chuyện thất đức Tề Hiếu Trinh làm còn nhiều hơn so với Lý Thế An.Bởi vì bà ta không có chiếc nhẫn, không có cách nào kiếm tiền chính nghĩa, Lý Thế An lại giấu tiền, không cho bà ta nhiều lắm, bà ta liền tự mình nghĩ biện pháp.Diệp Thâm đem bà ta "Thả ra", Tề Hiếu Trinh lập tức bị kẻ thủ phát hiện.Tan đàn xẻ nghé, hiện tại đã không có ai sợ Lý gia, sợ Tề Hiếu Trinh nữa rồi.Không biết kẻ thù nào ra tay trước, ngày hôm sau thi thể Tề Hiếu Trinh đã bị người ta phát hiện rồi, hơn nữa còn không có người thân đến nhận.Các con của Lý Thế An đã chạy, mấy đứa cháu cũng tản, không biết đã trốn tới nơi nào.Lý An Ny ngược lại vẫn còn ở New York, bất quá cô ta chẳng quan tâm đến việc an táng Tề Hiếu Trinh, cô ta cũng không dám đi, quá dọa người đấy. . . .Cô ta đang ở ngoài cửa Diêu gia, đang cầu xin Diêu Khôn tha thứ.Lý gia đổ, Diêu Khôn cũng không cần phải giả bộ bệnh, nhiều ngày như vậy, hắn đã gần như khôi phục.Ngoại trừ so với trước gầy hơn một chú, căn bản nhìn không ra không lâu trước kia còn là một người sắp chết.Lý An Ny trong lúc vô tình đã nghe thấy, lập tức đi qua tìm."Anh Khôn, lúc trước căn bản không phải là em muốn giải trừ hôn ước, đều là ý trong nhà! Chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm nhiều năm như vậy, em sao có thể cam lòng mà chia tay với anh?" Lý An Ny đong đưa cánh tay Diêu Khôn, còn thiếu chút nữa là quỳ xuống luôn rồi.Diêu Khôn nhìn cô ta, rút cánh tay của mình ra."Có phải cô nghĩ là tôi đã mất hết ký ức không?" Hắn châm chọc mà nhìn Lý An Ny: "Những lời lúc trước cô đã nói, sắc mặt lúc đó của cô, cái gọi là tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, cô đã đối xử với tôi như thế nào? Có phải cô cho rằng tôi đã quên sạch rồi không?"Ngày đó Lý An Ny tìm hắn, rất rõ ràng mà nói cho hắn biết cô ta đã thích người khác, để cho hắn đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lại nhớ thương đến cô ta.Còn có nhiều năm làm thanh mai trúc mã như vậy, khi còn bé không hiểu chuyện cũng may, về sau hiểu chuyện rồi, Lý gia phát triển không ngừng, Diêu gia một ngày lại không bằng một ngày, sắc mặt Lý An Ny cũng là một ngày không bằng một ngày.Nếu không phải Lý gia áp lấy, nếu không phải hắn lớn lên cũng khá đẹp trai sáng sủa, cô ta đã sớm không muốn cùng hắn duy trì tầng quan hệ kia.Sắc mặt Lý An Ny có chút cứng lại, cô ta hung hăng càn quấy đã quen, lần đầu tiên phải cúi đầu như vậy với người khác, hơn nữa người này lại là Diêu Khôn."Anh Khôn, em sai rồi, em tuổi còn nhỏ, còn chưa trưởng thành đâu, không hiểu chuyện, anh đừng cùng em chấp nhặt được không ~" Lý An Ny đong đưa cánh tay của hắn làm nũng.Cô ta đã không còn chỗ để đi.Lý gia nhiều kẻ thù như vậy, đều ở bên ngoài chờ thu thập người nhà bọn hắn! Bắt được ai sẽ tính toán người đó!Nếu cô ta không tìm được chỗ dựa, kết cục sẽ rất thê thảm!Hơn nữa, cô ta cũng không còn tiền nữa. Lúc rời nhà chỉ cầm một chút tiền, vài ngày nay đã bị cô ta tiêu hết rồi. . . .Cô ta buổi tối cũng không có chỗ ở, chỗ ăn cơm cũng không có, cô ta nhất định phải ở lại Diêu gia."Anh Khôn. . ." Lý An Ny kêu một tiếng, vậy mà bắt đầu cởi quần áo.Diêu Khôn cười lạnh một tiếng, lập tức gọi người đem cô ta ném ra ngoài.Diêu gia hiện tại có tiền rồi, cũng đã thuê thêm một số người hầu.Sau khi Diệp Thâm trở về đã đem tiền cho bọn họ.Người Diêu gia cảm kích vạn phần, cũng không khách khí, đem tiền nhận lấy.Ân lớn này của Tô Hằng, bọn hắn tương lai sẽ hồi báo đấy! Còn có Hoa Chiêu nữa.Người Diêu gia biết rõ, Tô Hằng làm những chuyện này, đều là vì nể mặt Hoa Chiêu.Bằng không thì người đàn ông này, cũng không giống người tốt. . . .Chỉ nhìn kết cục của Lý Thế An cùng Tề Hiếu Trinh là biết.Người này chẳng những tàn nhẫn, thủ đoạn còn cao, người ngoài căn bản không biết chuyện bên trong của Lý gia có bóng dáng của hắn.Loại người này bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội đấy, cũng không biết Hoa Chiêu cùng hắn ở một chỗ, là chuyện tốt hay là chuyện xấu.Hai ngày này Diêu Khôn cũng muốn đến thăm Hoa Chiêu, hỏi một chút đến cùng cô có muốn ở bên Tô Hằng không.Nếu như cô kỳ thật không muốn. . . . Thì Diêu gia chấp nhận tiếp tục bị suy tàn cũng muốn bảo vệ cô rời đi.Nghĩ đến bóng dáng kia, Diêu Khôn một khắc cũng không muốn chờ đợi nữa, lập tức thu thập hành lý từ cửa sau rời đi, đến sân bay, bay thẳng đi California.Đến địa chỉ mà Hoa Chiêu lưu lại, nhưng cửa lại bị khoá rồi.Diêu Khôn lại càng hoảng sợ, hỏi thăm hàng xóm mới biết được, người nhà này ban ngày không ở nhà, người thì đến trường, người thì đang làm kinh doanh."Bánh bao Hoa gia" hiện tại rất nổi tiếng, e rằng không ai là không biết, hàng xóm lập tức chỉ chỗ cho hắn.Diêu Khôn đến đúng lúc đến giờ cơm, hắn từ xa nhìn một hàng người dài đứng trước cửa ra vào của cửa hàng, quả thực không dám tin.Cũng chỉ vào những ngày lễ lớn, trước cửa ra vào của ông nội Mac cùng ông nội Ken với có hàng người xếp hàng dài như vậy.Từ lúc nào, cơm Tàu cũng có thể làm được loại quy mô này rồi hả?Lòng hắn đột nhiên có chút kích động.Trong quá khứ, Diêu gia kinh doanh qua rất nhiều loại mặt hàng, nhưng sau khi nước Mỹ, cũng chỉ có kinh doanh tiệm cơm.Khi còn nhỏ, hắn nhớ mình đã lớn lên trong quán cơm gia đình.Hắn thích bầu không khí này, mùi thơm của thức ăn, những vị khách sôi nổi, rất nhiều khuôn mặt tươi cười.Ước mơ hồi sinh của gia tộc của hắn, kỳ thật chính là muốn mở một nhà hàng thành công khác.Nhưng hắn đã thử mấy lần, không phải chênh lệch cái này, chính là khác biệt cái kia, luôn không thành công.Hiện tại, hắn thấy được hi vọng, có lẽ hắn thật sự có thể học hỏi em họ của mình."Sao anh lại tới đây?" Diệp Thư đã xong hết công việc của mình, đang giúp bán đồ, ngẩng đầu nhìn thấy khách lại là Diêu Khôn, lập tức có chút kinh ngạc cùng vui vẻ.Thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt cô, mệt mỏi toàn thân Diêu Khôn lập tức biến mất."Tôi tới thăm cô một chút. . . Cũng thăm em họ." Hắn nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận