Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 842 - Một Kẻ Ngu.



Chương 842 - Một Kẻ Ngu.



Chương 842: Một Kẻ Ngu.Diệp Đào lập tức có chút xấu hổ, đỏ mặt cà lăm mà nói: "Em cũng chưa thích cô ấy nhiều như vậy. . . Em chính là thích dáng vẻ tràn đầy tinh thần này. . ."Hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình thích bộ dạng cùng dáng người của Biên Mỹ Quyên. . . Còn có vẻ kiêu ngạo cùng nhiệt tình này, rất không giống người thường đấy."Hơn nữa cô ấy bây giờ là bạn gái của em, em giúp cô ấy một chút là việc nên làm đấy." Diệp Đào nói.Huống chi trên thực tế Hoa Chiêu cũng được chỗ tốt.Nước phù sa lại không chảy ruộng ngoài.Hoa Chiêu nhìn Diệp Đào, cảm giác hắn giống như trai ế lâu năm đột nhiên muốn khai trai vậy, người có chút phấn khởi rồi."Tìm đối tượng không thể chỉ tìm xinh đẹp đấy, còn phải xem nhân phẩm, nhân phẩm của Biên Mỹ Quyên cậu nên xem lại một chút đi." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Đào sờ đầu nói: "Tính tình cô ấy có chút không tốt, có chút thanh cao, tự cho là đúng, nói chuyện còn hùng hổ, vô tâm, nhưng rất hiếu thuận đấy. . ."Mua nhân sâm làm cho hắn phát hiện Biên Mỹ Quyên có một điểm tốt, hiếu thuận ~"Được a, chuyện của mình cậu tự mình làm chủ." Hoa Chiêu không nói.Cô cũng không phải mẹ hắn, xen vào nữa sẽ thành quản quá rộng rồi."Nhân sâm kia. . ." Diệp Đào hỏi."Bán." Hoa Chiêu nhìn hắn nói.Tiểu tử ngốc muốn đưa tiền cho cô, cô liền nhận lấy.Diệp Đào nhếch miệng cười: "Cảm ơn cám ơn!"Biên Mỹ Quyên không tình nguyện mà lấy ra 5 vạn, cầm lấy chiếc hộp trên mặt bàn mở ra, nhìn cây nhân sâm gầy teo bên trong."Nhỏ như vậy." Cô ta phi thường ghét bỏ."20 năm, cũng không phải 200 năm đấy, cô còn muốn bao nhiêu?" Diệp Đào nói ra.Hắn cũng phát hiện địch ý của Biên Mỹ Quyên đối với Hoa Chiêu, nhưng chỉ nghĩ là vì mấy cô gái thường không thích những cô gái khác xinh đẹp hơn mình, đều là chút tính tình nhỏ, đợi về sau trưởng thành hơn thì tốt rồi.Nhưng hắn cũng không muốn cô ấy lại nói chuyện đắc tội với Hoa Chiêu."Chúng ta đi nhanh thôi, trở về cho ông nội cô dùng, ông ấy nhất định sẽ khá hơn!" Diệp Đào nói.Biên Mỹ Quyên liếc Diệp Đào, nhìn cái hộp nói: "Cái nhân sâm này là thật hay giả?"Hoa Chiêu nhướn mi, tay đang đặt vào số tiền kia liền muốn đẩy trở về."Đừng đừng đừng, đi thôi đi thôi!" Diệp Đào một tay đẩy tiền lại, một tay đè lên cái hộp, kéo Biên Mỹ Quyên đi."Chị dâu tôi là ai? Diệp gia bọn tôi là người nào? Vì 5 vạn mà lừa cô?"Hoa Chiêu nghe thấy Diệp Đào nói với Biên Mỹ Quyên, ngữ khí có chút không tốt, lần đầu tiên hắn phát giận với cô ta.Diệp Đào cảm thấy Biên Mỹ Quyên thực sự phải dạy dỗ lại rồi, bằng không thì sẽ đắc tội với Hoa Chiêu.Mấy ngày nay bởi vì chuyện của chị hai, mẹ luôn ở nhà nói về chuyện của Hoa Chiêu, hắn rốt cuộc cũng biết rồi, chị dâu hai này nhìn giống như một con mèo, thực tế là một con nhím đầy gai, ai chạm vào đều có thể đứt tay.Biên Mỹ Quyên bĩu môi, không lên tiếng.Diệp Đào vẫn nóng nảy, đến cửa nhà cô ta còn chưa nguôi giận, cũng không lên lầu, nói câu gặp lại rồi rời đi.Biên Mỹ Quyên hiện tại cũng không có tâm tư để ý đến hắn, thích thế nào thì thế đấy, cô ta mới không thèm!Cô ta ngẩng đầu nhìn trên lầu, im ắng đấy, hôm nay tất cả mọi người đi đến nhà những thân thích khác chúc tết, cô ta cũng nói buổi chiều mới đến chỗ Hoa Chiêu mua nhân sâm.Biên Mỹ Quyên ôm cái túi trên người, khẽ cắn môi, quay người bước nhanh ra.Cô ta ngồi trên ô tô, một đường chạy đến đào viên."Không phải nói không cho cô đến nữa?" Hạ Kiến Ninh mặt lạnh xuống giáo huấn.Biên Mỹ Quyên lại rất cảm động, tiên sinh đây là đang lo lắng cho cô ta đây này."Tôi đưa quà đến cho tiên sinh, lập tức đi ngay!"Cô ta đưa cái hộp tới trong tay Hạ Kiến Ninh, lưu luyến không rời mà nhìn hắn một cái, rồi quay người bỏ chạy.Cô ta phải chạy nhanh lên, bằng không thì tiên sinh nhất định sẽ cự tuyệt!Lý Mộc bưng chén thuốc tiến đến, nhìn bóng lưng của cô ta có chút tò mò: "Ai vậy? Chỗ này từ lúc nào lại có phụ nữ đi vào vậy? !""Một kẻ ngu." Hạ Kiến Ninh nói xong, mở cái hộp ra, lộ ra nhân sâm bên trong."Ai ôi!!!!" Lý Mộc vội vàng đem chén thuốc buông xuống, bưng cái hộp lên, cẩn thận mà nhìn, ngửi."Thôn Kháo Sơn đấy, tuyệt đối là của thôn Kháo Sơn đấy! Tuy số năm có hơi ít, nhưng đơn thuốc tôi cũng đã sửa lại, có cây nhân sâm này, tôi có thể làm thuốc rồi! Tuyệt đối mạnh hơn so với trước kia! Một cây này có thể cho anh dùng một năm!" Lý Mộc vui vẻ nói.Hạ Kiến Ninh cũng có chút ít ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới trong tay Biên Mỹ Quyên sẽ có thứ này.Hắn để cho cô ta gả vào Diệp gia, không phải vì mấy cây nhân sâm 20 năm này, hắn làm như vậy là muốn có đầu bếp.Hạ Kiến Ninh không cười, sắc mặt ngược lại có chút âm trầm, không biết Biên Mỹ Quyên làm thế nào để đạt được cây nhân sâm này đấy, có thể phá hư kế hoạch của hắn hay không?"Đừng động vào nó, trước tiên cứ tra tình huống đã." Hạ Kiến Ninh nói.Lý Mộc nhíu mày, nắp cái hộp lại, không lên tiếng.Hạ Kiến Ninh cũng không để ý, chỉ cần biết hắn đã nghe thấy được, hắn gọi trợ lý vào, để hắn ta đi ra ngoài nghe ngóng tình huống....Biên Mỹ Quyên sau khi ra ngoài, tim vẫn còn đập nhanh, vẻ mặt tràn đầy hài lòng và vui mừng, cuối cùng cô cũng có thể giúp được tiên sinh rồi! Hy vọng thân thể anh ấy sẽ tốt hơn.Về sau, cô ta sẽ mua thêm càng nhiều nhân sâm hơn nữa cho anh ấy, không cần anh ấy lấy mặt nóng dán mông lạnh, còn cái gì cũng không chiếm được!Chỉ là, trong nhà bên kia làm sao bây giờ. . . .Cô phải mua một cây nhân sâm sơn dã 20 năm khác để báo cáo kết quả công tác, bằng không thì người trong nhà có thể đánh chết cô ta. . .Nhưng cô ta không có nhiều tiền như vậy, bảy tám ngàn cũng không có, cô ta chỉ có bảy tám trăm, để dành từ nhỏ đến lớn đấy.Biên Mỹ Quyên thu hồi khuôn mặt tươi cười, ở trên đường do dự trong chốc lát, sau đó kiên định mà đi đến một đầu phố nhỏ, gõ một cửa gỗ nhỏ hẹp.Nơi này cô ta chưa từng tới, chỉ nghe nói qua một lần.Đã nghe một bác sĩ trung y già có mối quan hệ tốt với gia đình nói, dặn đi dặn lại cha, nếu như chủ nhân chỗ này bán nhân sâm, vậy thì tuyệt đối không được mua. . . .Bởi vì nơi này là chỗ ở của một tên lường gạt, chuyên môn chế tác nhân sâm giả! Có thể dùng đồ giả đánh tráo đồ thật, mấy thầy thuốc trung y chưa đủ kinh nghiệm ăn vào đều không nhận ra, rất lợi hại!Biên Mỹ Quyên không nghĩ tới chính mình sẽ có có ngày phải tới nơi này.Lần này thỏa thuận diễn ra tốt đẹp, ngay từ đầu nhà bán hàng nói hắn không bán nhân sâm.Khi cô nói tên của vị bác sĩ Trung y già kia và những lời người đó dặn dò, người bán hàng nhanh chóng đổi giọng.Cuối cùng Biên Mỹ Quyên bỏ ra 200 đồng, mua đi một cây "nhân sâm sơn dã" 20 năm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận