Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1516 - Cò kè mặc cả



Chương 1516 - Cò kè mặc cả



Chương 1516: Cò kè mặc cả“Năm nghìn vạn, cũng được thôi nhưng mà.” Kim Anh Hoa nói: “Chắc chắn năm nghìn vạn này phải dùng để mua hàng thô, hơn nữa đá thô phải được cắt ngay tại hiện trường, chúng tôi có quyền mua.”Kim Anh Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào đống đá thô hồi thường cho cô.Trong đó có vật báu gia truyền của bọn họ!Còn có rất nhiều nguyên liệu tốt, rất có khả năng tăng cược.Ông ta nhìn xoáy vào Hoa Chiêu, muốn nhìn biểu hiện của những tảng đá thô này.Nhưng mấy năm qua đều không có tin tức truyền tới, không nghe nói Hoa Chiêu đã cắt chúng ra.Hoa Chiêu cũng chưa từng cắt đá trước đám đông.Nhưng cô từng tìm thợ điêu khắc làm ra nhiều đồ trang trí, tặng cho người khác, ông ta biết hết.Nguyên liệu không phải loại siêu tốt, trong mắt ông ta chỉ hơi tốt hơn so với loại bình thường một chút, đáng giá chút tiền.Ông ta cảm thấy điều này không phải điểm quan trọng, trọng điểm là Hoa Chiêu đổ tăng.Hoặc là cô cắt hết toàn bộ tảng đá ra mới chọn được những thứ đó, không liên quan gì tới kỹ thuật và vận may.Nhưng Kim Anh Hoa tin vào số mệnh, ông ta cảm thấy vẻ ngoài được, gia thế tốt, người có quyền thế sẽ có nhiều may mắn, kiểu người này số rất may.Hợp với đánh cược.Hoa Chiêu suy nghĩ một lát nói: “Các ông chỉ có quyền ưu tiên mua thôi, cuối cùng ai giá cao thì được.”“Không được.” Kim Anh Hoa nói.Vậy nếu Hoa Chiêu giở trò, âm thầm tìm người tăng giá, ông ta sẽ tổn thất một khoản lớn, thậm chí cuối cùng không mua được gì hết.“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ mua vào với giá thị trường như thường, không cố ý ép giá, không tin cô có thể mời một thẩm định viên lành nghề.” Kim Anh Hoa nói.“Không được.” Hoa Chiêu cũng không đồng ý: “Ông thế này là ép mua ép bán, một khối nguyên liệu rõ ràng tôi có thể bán một trăm vạn, tại sao phải bán cho ông với giá năm mươi vạn? Chúng ta vẫn nên gặp nhau ở tòa thì hơn.”“Không, thật ra việc này không liên quan gì tới các ông hết, đều là lỗi của Phan Lệ Trân.” Hoa Chiêu cười nói: “Giờ là thời đại nào rồi, không có chuyện chịu tội liên đới nữa, cô ta mua sát thủ không liên quan gì tới các ông.”Mặc dù cô nói ngoài miệng như thế nhưng ánh mắt cô đang điên cuồng ám chỉ, cô muốn tội liên đới, muốn giận chó đánh mèo, tội của Phan Lệ Trân cũng phải tính lên đầu bọn họ!Thế thì ai mà chịu được?Kim Anh Hoa sợ cái này nhất.Chỉ đành để của đi thay người.“Được rồi, vậy thì ưu tiên mua, ai trả giá cao thì được!” Kim Anh Hoa nói.Như vậy mặc dù không chiếm hời được nhưng nếu Hoa Chiêu đổ tăng, bọn họ mua vào với giá bình thường cũng không chịu thiệt.Cái gọi là ai trả giá cao thì được, đấu giá cùng ngành cũng không quá đáng.Mọi người đều muốn kiếm tiền, ra giá bình thường, hơi cao hơn giá thị trường một chút cũng không sao, vẫn còn chỗ để kiếm lợi nhuận.Chỉ cần mua được là có thể kiếm lời.Giới đá quý không sợ đắt chỉ sợ không có nguyên liệu.Không có phỉ thúy chất lượng tốt, đồ trang sức làm từ đá quý, bán hàng rác, cứt chó à? Thế thì còn gọi gì là cửa hàng đá quý nữa?Vì thế hàng năm mỗi cửa hàng đá quý đều mua đá thô, đá quý với giá cao, có cái bỏ ra bán, có cái nhét hòm cất đi.Nhiều năm như vậy, nhà họ Kim đều dựa vào một ít hàng tồn kho để chống đỡ, bây giờ sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.Kim Anh Hoa cảm thấy đúng lúc đến kịp đại hội đổ thạch, gặp được Hoa Chiêu là may mắn của ông ta.Hi vọng có thể dựa vào bàn tay may mắn của cô để bổ sung hàng vào kho.Nếu có được một khối cực phẩm hoặc là mua lại mấy vật báu gia truyền nhà mình về, tiêu hơn năm nghìn vạn cũng không uổng.Hoa Chiêu cũng có suy nghĩ riêng của mình, chuyện này cứ quyết định như thế, nhà họ Kim quay về chuẩn bị tiền.Hoa Chiêu cũng phải sắp xếp người chuyển hàng thô của mình ở thủ đô tới đây.Nhân tiện gọi điện thoại cho Trương Lượng.Nghe thấy giọng Hoa Chiêu từ số máy lạ, Trương Lượng lập tức nói: “Bà chủ, tôi chuẩn bị hàng tháng này xong rồi, sẽ chuyển tới cho cô ngay.”Mới năm tám mươi tám, hai bên đều rất khó khăn, vì thế “chuyện kinh doanh” của bọn họ vẫn tiếp tục.Hoa Chiêu chuyển vật tư cho anh ta, anh ta sẽ chuyển hàng thô tới cho cô.Bình thường đều chuyển đến Bằng Thành, Hoa Chiêu có mặt thì cô tự đi nhận, Hoa Chiêu không có mặt thì Diệp Thâm nhận.Bây giờ hai người họ đều không ở đó.“Đúng lúc, có chuyện cần tìm anh, anh về cùng với hàng đi, có rảnh không?” Hoa Chiêu hỏi.“Rảnh.” Trương Lượng lập tức nói: “Thật ra chỗ tôi không có chuyện gì, chỉ chờ mỗi lần hàng đến rồi chia cho các nhà khác thôi, sau đó chọn hàng thô giúp cô.”Thỉnh thoảng tự cắt mấy cái cho vui.Yêu nghề sẽ làm việc hiệu quả, mua hàng thô cho Hoa Chiêu bao nhiêu năm, anh ta từ một kẻ một chữ cũng không biết trở thành một người thạo nghề.Mặc dù không thể đổ mười thắng chín nhưng anh ta biết cách xem nguyên liệu, không phải kẻ mù tịt.Đi ra ngoài cũng có thể làm thẩm định viên, thu phí đàng hoàng.“Vậy thì tốt, anh mang hàng tới Hồng Kông đi, tham gia một đại hội đổ thạch ở đây, tổ chức vào bảy ngày sau.” Hoa Chiêu nói.“À, cái đó ấy hả, tôi có nghe nói.” Trương Lượng nói.Bây giờ anh ta được xem là người trong giới rồi, ngoại trừ thế lực bản địa, anh ta còn giao thiệp với những chủ mỏ khoáng sản, cũng qua lại cực nhiều với các cửa hàng đá quý ở Hồng Kông, Đông Nam Á.Mọi người là người cùng ngành, nhưng cũng là đối thủ...Mấy năm qua anh ta lấy rất nhiều hàng, đá ở các mỏ khoáng lớn đều được anh ta chọn qua một lần trước, anh ta không cần thì người ta mới bỏ ra bán.Các cửa hàng đá quý đều hận anh ta muốn chết.“Mang hàng tới đây, sau khi đến đừng tung tin ra, chúng ta gặp mặt bí mật, tôi có sắp xếp.” Hoa Chiêu nói.“Được, không thành vấn đề.”Hai người thỏa thuận thời gian và địa điểm gặp nhau rồi cúp máy.Trương Lượng lập tức bắt tay vào làm, chỗ này cách Hồng Kông rất xa, muốn nhập cảnh hợp pháp còn phải làm thủ tục, rất phiền phức.Nhưng vấn đề hiện giờ của anh ta không phải chuyện này.Chỉ cần nói một câu, tự có đàn em giúp anh ta làm đầy đủ.Trương Lượng ba mươi mấy, gần bốn mươi rồi vẫn chưa kết hôn, cuộc sống quá tự tại, anh ta có cảm giác như làm vua.Anh ta thích cuộc sống tiền hô hậu ủng, nhất hô bá ứng thế này.Mà về nước phát triển chắc chắn không được phô trương như thế, vì thế nhiều năm thế rồi, ngoại trừ ngày lễ tết thỉnh thoảng về nhà thì bình thường anh ta đều ở đây.Anh ta ở đây không có vợ nhưng có bạn gái.Bạn gái dịu dàng cẩn thận tinh tế, gì cũng nghe theo anh ta, cuộc sống y như thần tiên, anh ta vui quên cả trời đất.Nhưng mà dù sao nơi này cũng không phải nhà.Nhớ tới cha mẹ ở quê nhờ người gửi thư cho anh ta, mặt Trương Lượng lại sầu khổ.Cha mẹ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, nhà anh cả, anh hai đều sinh được con gái, lại không có sinh đứa nữa, nhiệm vụ nối dõi tông đường nhà họ Trương lại rơi vào đầu anh ta, giục anh ta về nhà kết hôn.Phiền chết mất thôi.Vài ngày sau, Trương Lượng nhìn thấy Hoa Chiêu, chưa nói chuyện được mấy câu đã bắt đầu than khổ.Chính anh ta cũng thấy lạ, anh ta và Hoa Chiêu chẳng mấy khi gặp nhau, một năm anh ta chỉ tới gặp cô một lần.Nhưng chưa từng có cảm giác xa cách.Anh ta gặp anh chị em của mình đều thấy xa lạ không thân thiết được, gặp Hoa Chiêu, không cần nói quá ba câu, hai người đã quen thân như hôm qua vừa mới uống rượu với nhau, hơn nữa còn là kiểu ngày nào cũng đi uống chưa bao giờ xa nhau.Quá thân thiết tự nhiên.Anh ta biết chuyện này là thế nào, vì Hoa Chiêu vẫn đối xử với anh ta như trước, chưa từng nghi ngờ, ngăn cách, chỉ có tin tưởng.Quá cảm động.Hoa Chiêu không đếm xỉa tới Trương Lương ngây người thất thần, cô còn bận đi chọn đá thô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận