Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 619 - Nhiệm Vụ Thần Bí.



Chương 619 - Nhiệm Vụ Thần Bí.



Chương 619: Nhiệm Vụ Thần Bí.Hoa Chiêu nhanh chóng đi mở cửa.Cửa lớn mở ra trong nháy mắt, băng tuyết trên mặt Diệp Danh lập tức tan rã, nụ cười ấm áp một lần nữa đọng ở trên khuôn mặt anh, anh cười với Hoa Chiêu đến như tắm gió xuân: "Tại sao là em ra mở cửa? Tiểu Thâm đâu rôi?"Hoa Chiêu nhìn anh cả, anh ấy lại che dấu cô, như thế lại làm cho cô ngoài ý muốn.Hiện tại Diệp gia còn có chuyện gì muốn gạt cô?Nhưng cô giả bộ cái gì cũng không phát hiện, vẫn như thường ngày cười mời anh ấy vào cửa."Tiểu Thâm đang ở hậu viện rồi, nếu anh tìm anh ấy, hãy trực tiếp về phía sau viện a, Tiền viện có khách nữ." Hoa Chiêu nói ra."Vị khách nào vậy?" Diệp Danh tò mò hỏi. Nếu như là người quen, cô sẽ trực tiếp nói tên.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, trực tiếp nói với anh: "Chu Nhụy, anh biết không? Ngày hôm qua mẹ đã nói với anh chưa?""Chu Nhụy?" Diệp Danh nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Thím ba giống như có một cháu gái tên Chu Nhụy, là cô ta?"Cái tên này với anh mà nói, chỉ là hai chữ trên tập tư liệu về gia đình."Là cô ta." Hoa Chiêu nói."Mẹ nói với anh về cô ta làm gì?" Diệp Danh thuận miệng hỏi."Ngày hôm qua thím ba mang cô ta đến thăm, khen ngợi cô ta một lần lại một lần, nữ sinh viên 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp, làm giáo viên, người cũng xinh đẹp, hôm nay cũng trùng hợp có việc, cùng Diệp Giai đến chỗ này rồi, người đang ở nhà giữa đấy, anh muốn nhìn một chút hay không?" Hoa Chiêu nói ra.Hai người đã đi đến hành lang, Diệp Danh nghe xong, bước chân chuyển một cái, liền đi lên đường đến hậu viện: "Anh là tới tìm Tiểu Thâm đấy. . . Em cũng chớ cùng bọn họ nói anh đến rồi."Nói xong không đợi Hoa Chiêu trả lời, bước chân vội vàng mà thẳng bước đi.Anh không muốn tái hôn, hôn nhân cũng không tốt đẹp gì, phụ nữ cũng rất phiền toái.Hiện tại anh đã dần dần có thói quen sống một mình, cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất nhẹ nhàng. Lại quay đầu nhìn lại khoảng thời gian trước kia, cũng nghĩ mãi mà không rõ chính mình sao có thể kiên trì lâu như vậy đấy.Hoa Chiêu trở về tiền viện, Diệp Giai lập tức hỏi: "Ai vậy? Em thấy hình như là anh cả?""Là anh cả, tới tìm anh hai của em đấy." Hoa Chiêu không nói dối, nói cho cô ta biết người đến là Diệp Danh."Nha." Diệp Giai không có phản ứng gì, tiếp tục nghiên cứu quần áo trong tay.Chu Nhụy bất giác liếc nhìn sân sau, nhưng cô ta rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc cắt may trong tay.Cái gì cũng không nói, càng không có ý muốn đến hậu viện.Ngược lại vẫn bảo trì bình thản.Hoa Chiêu cũng không nói gì, chỉ điểm chút lỗi ở bộ quần áo cô ta đang cắt may trong tay.Hậu viện, Diệp Danh chơi với bọn nhỏ cả buổi, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Thâm."Có người đến nói cho anh biết, nói có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho em?" Diệp Danh nhẹ giọng hỏi.Diệp Thâm sững sờ: "Bọn hắn nói cho anh."Diệp Danh chăm chú nhìn anh: "Em đã nhận?"Diệp Thâm lắc đầu: "Nói để em suy nghĩ một chút, nhưng trên thực tế, anh hiểu đấy."Bên trên giao nhiệm vụ cho bọn anh, nào có để cho bọn anh cự tuyệt? Chính là dù để cho bọn anh lên núi đao xuống biển lửa, bọn anh cũng phải đi!Chỉ có điều nhiệm vụ lần này đặc thù, bên trên chỉ nói trước một chút mà thôi, để cho anh có chuẩn bị tâm lý.Cũng bởi vì là nhiệm vụ đặc thù nên đã thông báo cho người trong nhà anh.Diệp Danh lại hỏi: "Cụ thể là nhiệm vụ gì?"Diệp Thâm lắc đầu: "Không thể nói."Diệp Danh nhíu mày: "Nghe nói rất nguy hiểm, vài năm không thể cùng người trong nhà liên lạc?" Anh cũng không phải kẻ ngốc, anh cũng đã làm binh, nghe thấy mấy từ này liền biết đại khái là nhiệm vụ gì rồi. Anh không muốn Diệp Thâm đi, hai đứa bé còn nhỏ như vậy, Hoa Chiêu còn đang mang thai, hắn vừa đi là vài năm. . . Vài năm cũng còn ít đấy!Có người vừa biến mất đã hơn mười năm, vài thập niên, thậm chí cả đời sẽ không về được.Bọn hắn cuối cùng chỉ có thể nhận được một mộ chôn quần áo và di vật.Nhưng anh cũng biết quy củ, quần áo Diệp Thâm mặc trên người, chính là không có quyền cự tuyệt. Hắn dám cự tuyệt, ngày phải cởi bộ đồng phục này cũng không xa.Diệp Thâm sờ sờ ngực: "Em sẽ trở lại, nơi này có nhà của em."Mọi người thường có hai ngôi nhà, một với cha mẹ và một với con cái. Những ngôi nhà có đứa nhỏ đặc biệt khiến người ta lo lắng.Trong nhà còn có cô ấy.Khoé miệng Diệp Thâm cong lên một cái nhẹ nhàng, cười: "Em sẽ trở lại, nhiệm vụ lần này cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của anh, nếu như thuận lợi, trước khi cô ấy sinh em đã có thể trở về."Diệp Danh nhìn anh, sau nửa ngày vỗ vỗ bờ vai anh, cái gì cũng chưa nói."Em không ở đây, trong nhà…""Ngừng!" Diệp Danh lớn tiếng đánh gãy lời anh: "Người nhà của mình, chính mình tự chăm sóc, vị trí của em, ai cũng không thể thay thế được, em hãy nhớ rõ điểm ấy."Nói xong, đáy mắt Diệp Danh có chút hồng, quay đầu không muốn cho Diệp Thâm phát hiện. Thật ra anh đã biết nội dung của nhiệm vụ. Mấy tháng sẽ trở lại? Làm sao có thể.Diệp Thâm cười cười, mặc kệ bao lâu, anh nhất định sẽ trở lại!Hoa Chiêu càng nghe càng không yên lòng, rốt cuộc là nhiệm vụ gì à?"Chị dâu hai, chị dâu hai?" Diệp Giai đẩy đẩy Hoa Chiêu."À?" Hoa Chiêu cười cười: "Thật xấu hổ, thất thần rồi, khả năng có chút đói bụng."Cô quay đầu nhìn bên ngoài: "Đến giờ nấu cơm rồi, chị đi làm cơm, buổi trưa các em ăn ở đây đi?"Diệp Giai không từ chối: "Tốt tốt, em rất nhớ com chị dâu hai làm đấy! Hôm nay lại có lộc ăn rồi!"Chu Nhụy cười cười không lên tiếng, Diệp Giai ở lại, cô ta tất nhiên lưu lại.Hoa Chiêu nhìn nụ cười này thấy có chút ngọt rồi, nhưng cô đoán rằng hy vọng của cô ta sợ là muốn thất bại.Quả nhiên, Hoa Chiêu về phía sau viện hỏi ông nội cùng Diệp Thâm giữa trưa muốn ăn cái gì, Diệp Danh tiếc nuối mà đứng dậy ra về.Nếu như không biết chuyện Chu Nhụy, anh nhất định sẽ lưu lại đấy, mấy ngày nay anh rất bận, thời gian đến xem bọn nhỏ kỳ thật không nhiều lắm, đến ăn cơm lại càng ít, anh cũng có chút nhớ tay nghề của Hoa Chiêu rồi.Nhưng vì một bữa cơm mà "Mạo hiểm" không đáng.Diệp Thâm tiễn anh cả đi ra ngoài, hai người đứng ở ngoài cửa lớn, im lặng nửa ngày, Diệp Danh vỗ vỗ vai anh, nhìn anh một cái thật sâu rồi quay người rời đi.Hoa Chiêu đi làm cơm, hôm nay phát huy có chút bình thường, cũng may nguyên liệu nấu ăn đều đã qua tinh luyện đấy, vẫn để cho Chu Nhụy ăn được rất kinh diễm, trách không được dì lớn lại để cho cô ta học một ít tay nghề của Hoa Chiêu.Chỉ có điều thật đáng tiếc, Diệp Danh không xuất hiện ở trên bàn cơm.Diệp Thâm cũng không, anh ở hậu viện cùng Hoa Cường ăn cơm.Diệp Danh là do lòng rối loạn, bằng không thì anh ấy cũng có thể nghĩ đến, căn bản không cần ngồi cùng một chỗ ăn cơm.Sau khi ăn xong Hoa Chiêu lấy cớ buổi chiều có việc muốn đi ra ngoài, tiễn khách rồi.Cô muốn hỏi Diệp Thâm một chút, rốt cuộc là nhiệm vụ gì.Diệp Giai muốn để quần áo ở lại chỗ này, ngày mai lại đến. Hoa Chiêu cũng bảo ngày mai có việc không ở nhà, để cho cô ta đem quần áo đều cầm đi, ngày nào đó sẽ hỏi lại, gần đây cô đều không rảnh.Diệp Giai chỉ có thể hậm hực mà đi nha."Không biết chị dâu hai là thật sự không rảnh hay là giả bộ không rảnh." Ra cửa, Diệp Giai nói thầm."Nhất định là thật đấy, cô ấy ngay từ đầu rất nhiệt tình đấy, trước khi ăn bữa cơm lại đột nhiên thay đổi một người khác." Chu Nhụy nói ra: "Em đừng nghĩ nhiều.""Dạ." Sắc mặt Diệp Giai đã tốt hơn nhiều.Chu Nhụy lại cảm thấy, Hoa Chiêu chính là không muốn các cô lại đến thăm rồi. Sau khi Diệp Danh, cô ta đã không còn nhiệt tình nữa. . . Có phải là Diệp Danh đã nói gì đó?Buổi tối, Hoa Chiêu bắt đầu quanh co lòng vòng hỏi Diệp Thâm, kế hoạch nghề nghiệp tương lai của anh là gì.Diệp Thâm trả lời rất cẩn thận, đương nhiên là thăng chức lại tăng giá trị, để cho cô làm phu nhân thủ trưởng."Vậy sắp tới thì sao? Mục tiêu nhỏ trong một hai năm tới?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.Diệp Thâm dừng một giây, xoay người che lên: "Trong vòng một năm, đương nhiên là nhìn lão Tam sinh ra, trong hai năm, nhìn xem có lão Tứ hay không."Hoa Chiêu liếc mắt: "Anh cho em là. . ."Miệng của cô lập tức bị ngăn chặn, những vấn đề còn lại, tối nay cũng không kịp hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận