Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1482 - Đến lấy đi.



Chương 1482 - Đến lấy đi.



Chương 1482: Đến lấy đi.Hoa Chiêu vẫn luôn ngồi đó trưng ra một bộ dạng ta đây có tiền, ta ngu ngốc, mau tới lừa ta đi.Đến khi người nhà họ Uông ra giá 45 vạn, cô giống như không còn kiên nhẫn để tranh cãi nữa, liền đáp ứng bọn họ.“Vậy quyết định 45 vạn đi, ký tên lăn dấu vân tay, chuyện này coi như là đã giải quyết xong, từ nay về sau các người không được đến đây nữa.” Hoa Chiêu giống như bực bội nói.Uông Phi Phi không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, tức khắc muốn từ chối một chút.Kim Hà nén lại sự vui mừng nói: “Được, được, ký tên đi!”Bà ta vội vàng đẩy giấy bút trên bàn đến trước mặt Hoa Chiêu, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nói: “Tôi không viết, mấy người viết đi, đừng nghĩ đến việc gài bẫy chúng tôi! Đây chính là chuyện cả đời của con gái chúng tôi!”“45 vạn, một xu cũng không thể thiếu, bằng không, tôi liều mạng với mấy người!”“Lát nữa tôi sẽ cho người đi lấy tiền, bà cầm đi luôn.” Hoa Chiêu nói.Không nghĩ tới cô lại sảng khoái như vậy, Kim Hà không nói hai lời, nhanh chóng nói Hoa Chiêu bắt đầu viết.Hoa Chiêu cũng không chơi trò bẻ chữ gì đó với bà ta, những người đang ngồi ở đây chẳng ai mù chữ cả.Cô tường thuật rõ rạng lại sự việc: “Bởi vì Đại Vĩ mang theo dao gọt hoa quả, dẫn tới Uông Phi Phi bị thương ở tay đứt dây thần kinh, làm ảnh hưởng tới sinh hoạt và công việc sau này, cho nên tôi nguyện ý bồi thường 45 vạn”Nhìn qua không có vẻ gì bất thường cả.Kim Hà cũng đưa cho Uông Phi Phi cẩn thận đọc kỹ lại, Uông Phi Phi không tình nguyện gật đầu, Kim Hà lập tức lăn dấu vân tay.“Cả nhà các người cùng lăn dấu vân tay hết đi.” Hoa Chiêu nói.Chuyện này cũng không có gì xấu.Kim Hà cầm lấy ngón tay của con gái ấn xuống, những người còn lại cũng không cần bà ta phải thúc giục, nhanh chóng chạy đến lăn dấu tay.Những nhân chứng bên phía Hoa Chiêu sau khi được Hoa Chiêu gật đầu cũng tiến lên ký tên, ấn vân tay.Bản thỏa thuận được chia làm hai phần, nhà họ Uông một phần, Hoa Chiêu một phần.Vệ sĩ được phân phó từ trước, đã cầm theo 45 vạn đến đây.Sau khi kiểm kê từng cọc tiền một, mẹ Kim vôi vàng một tay ôm hòm tiền, một tay lôi kéo Uông Phi Phi vẻ mặt như đưa đám rời đi.“Cảm ơn.” Trước khi đi bà ta còn hét lên một tiếng.“Hừ.” Hoa Chiêu không nhịn được cười ra tiếng.“Người gì vậy.” Những người khác cũng khinh hường thái độ của bà ta.“Cảm ơn mọi người. Hôm nay hãy đến nhà tôi, tôi sẽ tự mình xuống bếp chiêu đãi mọi người môt bữa thịnh soạn.” Hoa Chiêu nói.Mọi người lập tức đồng ý, rồi cùng cô rời đi.Chỉ còn lại một mình Đại Vĩ ở lại thu dọn căn phòng bừa bộn và tậm trạng của mình.Chị gái cứ thế mà vui vẻ mà lấy ra 45 vạn?Tại sao hắn cứ cảm thấy chị mình không phải loại người này?Không phải là chị ấy tiếc tiền không muốn bỏ tiền cho hắn, mà là chị ấy tuyệt đối sẽ không bỏ tiển cho người gài bẫy mình.Hắn cảm thấy nhất định là sắp xảy ra chuyện gì đó.Kim Hà giống như uống say, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần suýt chút nữa đâm vào người ta, cả một đường đầy tiếng mắng chửi.Nhưng mà người nhà họ Uông không ai cười nhạo bà ta, những người còn lại cũng chẳng khác bà ta là bao.Bọn họ đạp xe đi đằng sau Kim Hà, nhìn chiếc túi mà Uông Phi Phi đang ngồi ôm ở ghế sau.45 vạn, tại sao lại có thể khinh địch dễ dàng lấy tiền ra như vậy? Tin vui ập tới quá nhanh khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.Rất nhanh đã về đến nhà, mấy người đến khóa kỹ cửa lại, Kim Hà đi tới giật lấy cái túi trong tay Uông Phi Phi, nhưng một chút cũng không thể lấy được."Ai, về đến nhà rồi, buông tay ra." Mẹ Kim nói."Làm gì?" Uông Phi Phi buồn bực nói.Mẹ Kim nói: "Mẹ đếm lại.""Lúc ấy đã đếm rồi. Đúng vậy, dọc đường đi con cũng không làm rơi, không cần phải đếm lại." Uông Phi Phi nói.Lúc này mọi người mới phát hiện ra sự khác thường của cô taMẹ Kim trợn trừng mắt: "Ý con là gì?"“Đây là tay của con, con dùng cả đời mình đổi lấy.” Uông Phi Phi nói: “Mẹ, mẹ định chia như thế nào?”Nếu không có một câu cuối cùng, nhất định Kim Hạ đã giáng xuống mặt cô ta một cái tát rồi.“Không có mẹ, thì cả đời của con lấy đâu ra?” Mẹ Kim nói: “Cho nên đương nhiên số tiền này thuộc về cả nhà, cải thiện sinh hoạt điều kiện sống. Yên tâm, đợi đến đi con lấy chồng, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn thật dày cho con! Để cho người khác hâm mộ muốn chết!”Nói xong lại giật lấy túi tiền.Uông Phi Phi muốn khóc, quả nhiên là như thế này.Tiền là của trong nhà, chính là của hai đứa em trai, cô ta là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả đi, trong nhà này không có chỗ cho cô ta!Của hồi môn khiến cho người khác ghen tị có thể nhiều đến mức nào chứ?Bây giờ con gái nhà ai đi lấy chồng mà của hồi môn được một hai ngàn, cho dù chỉ một ngàn thôi cũng đã đủ khiến người khác hâm mộ chết rồi.Uông Phi Phi không buông tay: “Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi, mục đích cuối cùng là để con gả cho Lưu Đại Vĩ, sao bây giờ lại biến thành đòi tiền?”“Tên Lưu Đại Vĩ kia thì có gì tốt? Mặt như đưa đám, chẳng hé răng lấy nổi một câu, cũng chỉ có căn nhà là đáng giá. Chúng ta có 45 vạn, còn có thể mua căn nhà lớn hơn của nó!” Kim Hà nói.Nhưng căn nhà đó không phải là của cô ta.Hơn nữa đây cũng không phải là mục đích của “nhà họ Uông”. Vốn dĩ hôm nay cô ta chỉ định đến đây thay thuốc như thường lệ, hơn nữa vẫn chưa đến hạn 7 ngày. Không ngờ chuyện lại chuyển biến bất ngờ, cứ giải quyết như vậy.Cầm tiền rồi, sau này cô ta làm gì còn lý do nào để đến gây chuyện?Như thế lại càng không nói lý, sẽ khiến cho Lưu Đại Vĩ và Hoa Chiêu càng thêm khinh thường, thế làm sao mà gả vào cửa được nữa?Dù sao thì cô ta đã làm hỏng nhiệm vụ mà nhà họ Uông giao cho, về sau không biết phải nhìn mặt Uông Bằng như thế nào.Cô không còn cái gì hết, chỉ có 45 vạn này.Uông Phi Phi không chịu buông tay.Cả nhà đều chạy tới kéo cô ta ra, bố Uông đè bả vai cô ta lại, hai đứa em trai trái phải mỗi đứa kéo một cánh tay của cô ta, mẹ Kim dùng sức giật lấy: “Đến đấy lấy đi cho mẹ!”Túi rời tay, mẹ Kim lập tức cầm túi tiền giấu vào trong phòng.Uông Phi Phi muốn làm ầm lến, nhưng lập tức bị cả nhà vừa đánh vừa chửi.“Sao mày lai vô lương tâm như thế?”“Tao cực khổ nuôi mày lớn, mày có tiền thì không nhận ba mẹ nữa phải không? Còn muốn nuốt một mình?”“Không có tao, một xu mày cũng không có!”“Cho nên số tiền này đều là của tao!”“Cho mày một phần làm của hồi môn đã là không tồi rồi! Thích làm ầm lên, thì ngay cả của hồi môn cũng không có!”Uông Phi Phi bị đánh đến sưng đầu, cũng không có gan ra cửa đi tìm Uông Bằng.Cô ta cũng có chút sợ hãi khi phải gặp Uông Bằng, sợ bên nhà họ Uông biết chuyện, sẽ đến xử lý cô ta.Uông Bằng đợi cả ngày không thấy người đến, hắn lập tức biết đã có biến, nhưng hắn ta cũng không thể liên lạc với Uông Phi Phi, chỉ có thể lo lắng suông.Hắn suy nghĩ một chút, rồi trực tiếp đến tìm Uông Vĩ.Uông Vĩ chỉ nhíu mày nhìn tờ giấy, sau khi nghe hắn ta nói, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nước cờ này coi như bỏ đi, vừa rồi Hoa Chiêu đã làm lớn chuyện này.”Chắc chắn bên phía cô ta đã biết chuyện."Vậy, đồ chúng ta muốn...." Uông Bằng có chút nóng nảy, con cờ Uông Phi Phi đã bị loại bỏ, hắn ta cũng mất cơ hội lập công."Hừ! Muốn cái gì? Cao bôi trên da chó à?” Uông Vĩ ném tờ giấy vào mặt Uông Bằng.Trên tờ giấy là kết quả xét nghiệm thuốc mà Uông Phi Phi dùng mấy ngày hôm nay. Sợ ông ta đọc không hiểu trên tờ giấy xét nghiêm còn viết thêm một câu thành phần tương thích với loại cao dán da chó trên thị trường.Lúc này thực sự có loại "Thuốc cao bôi trên da chó" này, phần lớn xuất hiện ở chợ, chỗ xem bói, chỗ bán thuốc diệt ruồi bọ diệt chuột, hoặc là chỗ mấy người ăn xin, hay là người nào đó kinh doanh mấy thứ này lừa gạt tuyên bố trị bách bệnh."Một là cô ta chính là kẻ lừa đảo, cái gì mà bác sĩ hàng đầu, tất cả đều là giả. Hai là đã phát hiện ra cái gì đó, cố ý hãm hại chúng ta." Uông Vĩ nghĩ lại một loạt những chuyện đã xảy ra, trong lòng cũng có chút không xác định được.Rốt cuộc là loại nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận