Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 710 - Sợ Cô Hối Hận.



Chương 710 - Sợ Cô Hối Hận.



Chương 710: Sợ Cô Hối Hận.Cô vất vất vả vả mà đuổi tới, chưa được mấy tháng, chưa gặp được mấy lần, anh lại phải trở về rồi hả?Cô có cái số gì vậy chứ?Mình không thể trở về, Diệp Thâm kỳ thật cũng không chắc chắn."Anh sẽ tận lực." Anh nói ra: "Anh đột nhiên phát hiện, anh ở bên đây còn có thể làm được rất nhiều chuyện hơn nữa...."Bây giờ môi trường trong nước tương đối yên bình, chỉ có một chút không yên ổn, cũng không cần một mình anh phải đấu tranh anh dũng.Người như anh có hàng ngàn hàng vạn người.Nhưng ở chỗ này, anh có thể kiếm được ngoại tệ! Anh có thể đưa được một ít vật tư về để giải quyết nhu cầu khẩn cấp trong nước, nhũng thứ đã bị chặn và không thể mua và chuyển về được.Mà việc này, không phải ai cũng có thể làm được đấy."Ừ!" Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, nhanh chóng tiếp tục thay anh phân tích, anh ở lại đây tốt ở chỗ nào, tuyệt đối cần thiết đấy.So với việc anh trở về mỗi ngày luyện tập huấn luyện người hữu dụng nhiều hơn.Ngày hôm sau, Diệp Thâm rời đi rồi.Vào thời điểm này, ngày 1 tháng 1 năm 1979, Trung Quốc và Mỹ chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.Rất nhiều người Hoa nhao nhao về nước thăm, thậm chí còn không thèm rời đi nữa.Hoa Chiêu cũng dọn dẹp đồ đạc một chút để về nhà."Nhà có ma" lớn như vậy, Diệp Thâm không ở đây, một mình cô cũng không dám ở.Hơn nữa cô thực sự muốn về nhà, cô nhớ các bảo bảo rồi!"Ôi!!!, về sớm đến hai ngày, coi như em còn có lương tâm." Diệp Thư nhìn cô cười nói.Hoa Chiêu không rảnh cùng cô ấy cãi nhau, lúc này ba bảo bảo nhìn thấy cô, đều sững sờ, sau đó oa oa khóc lớn.Khóc đến nỗi tim cô tan nát.Cô cũng muốn đi khóc theo."Mẹ không bao giờ ... đi nữa, không bao giờ ... đi nữa!" Hoa Chiêu ôm ba đứa bé nói ra.Diệp Thư hừ một tiếng, lau lau mắt nói ra: "Chị mới không tin.""Thật sự! Lần sau em lại đi nơi nào, nhất định mang theo bọn nhỏ!" Hoa Chiêu cam đoan nói.Nhiệm vụ của Diệp Thâm đã hoàn thành, hiện tại không có gì nguy hiểm, cũng không có sợ lộ thân phận, nếu cô ở gần anh ấy thì cũng không sao cả, đúng không?"Hừ." Diệp Thư lại hừ một tiếng, bất quá lúc này cô ấy có chút tin.Danh tiếng của Hoa Chiêu vẫn tương đối tốt, cơ bản có thể nói được thì làm được.Thật vất vả trấn an tốt bảo bảo, Hoa Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ được hai người Diệp Danh phái tới rồi.Hai nơi thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, người lui tới cũng dễ dàng.Đây cũng là hai người quen, trước khi cùng mấy người Lưu Minh cùng nhau trông coi căn tứ hợp viện.Mọi người gặp mặt tất nhiên cao hứng.Hơn nữa nhiều người, ra đường cũng an toàn hơn."Mọi người cùng nhau ra ngoài đi chơi đi." Hoa Chiêu nói ra.Ngày nghỉ vẫn còn một tuần nữa.Hơn nữa việc buôn bán của họ ở gần trường đại học, chủ yếu phải dựa vào sinh viên ủng hộ, hiện tại sinh viên đều nghỉ, việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng.Vì vậy một tuần trước, Hoa Chiêu đã đóng cửa cửa hàng, mọi người đi nghỉ đông như sinh viên.Bằng không thì Diệp Thư nào có thời gian chăm sóc bọn nhỏ. . ."Đi một chút đi, đi nơi nào chơi?" Diệp Thư lập tức nói.Mặc dù cô ấy muốn ra ngoài, nhưng cô ấy không có bất kỳ nơi cụ thể nào muốn đến, ở đâu cũng không quen.Đi đến một địa điểm nổi tiếng nào đó? Có rất nhiều địa điểm nổi tiếng.Hơn nữa một mình cô ấy thực sự không dám ra cửa, tiếng anh còn chưa học tốt, đi ra ngoài sẽ lạc mất."Đi New York." Hoa Chiêu nói.Cô còn chưa có đến Diêu gia nhìn xem đây này.“Được a, nghe nói đây là trung tâm kinh tế, lần trước đi ngang qua cũng không có thời gian đi dạo một chút.” Diệp Thư vui vẻ đáp ứng.Một đoàn người nói đi là đi.Ngày hôm sau đã đến New York.Không đợi Hoa Chiêu đi tìm người Diêu gia, đã nhìn thấy trên một tờ báo có tin tức khu đất của gia đình họ Dương sẽ được bán đấu giá.Đúng vậy, là mảnh đất kia.Căn nhà bị hư hỏng nặng chỉ còn trơ khung, không còn khả năng sửa chữa nên phải xây lại.Đó không hẳn là một ngôi nhà nữa, chỉ là khối đất trống, không, so với đất trống còn phiền toái hơn, mua tới còn phải dùng tiền đổ lên mới có thể xây dựng được.“Ở đây có một cuộc đấu giá, chúng ta đi xem một chút đi. Em còn chưa từng tham gia một cuộc đấu giá nào.” Hoa Chiêu cầm tờ báo nói.Không thể chỉ mở hội chợ đấu giá cho riêng mỗi mảnh đất của nhà họ Dương, nó chỉ chiếm một phần trong một hội chợ đấu giá cỡ lớn.Diệp Thư cũng chưa từng thấy qua hội chợ đấu giá, cô ấy cũng muốn đến để có thêm kiến thức.Trong nhà này, hai cô là củ nhân, hai cô đồng ý, những người khác nào dám có ý kiến.Hoa Chiêu lập tức đi mua thư mời.Hiện tại hội chợ đấu giá, lại là hội chợ cỡ lớn đấy, không phải ai muốn tham gia cũng có thể được tham gia đấy.Ngoại trừ những người nổi danh giàu có, ban tổ chức bán đấu giá sẽ chủ động mời, những người khác muốn tham gia phải chứng minh được mình có tiền.Bằng không thì đừng chiếm ví trí kia mà không làm được gì. . .Hoa Chiêu mua một nông trường, hiện trong tay còn thừa lại hơn 500 nghìn đô.Lần này cả nhà đi ra ngoài, vài ngày không trở lại, tiền đặt ở đáy giường quá nguy hiểm, trước khi đi, cô cũng không chê phiền toái mà chạy một chuyến đến ngân hàng, cũng đổi thành mấy tờ chi phiếu ngân hàng.500 đô, vào lúc này cũng là khoản tiền lớn.Hội tổ chức đấu giá lập tức cho Hoa Chiêu 4 tấm vé vào cửa.Bọn họ tới cũng vừa khéo, thời gian diễn ra buổi đấu giá là ban đêm.Những món đồ sưu tầm lần lượt được đưa lên sân khấu, Diệp Thư thấy rất đã ghiền.Tuy rằng cô ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật, đều là do Hoa Chiêu mua trước đó, nhưng đó đều là đồ sứ, thư pháp và tranh vẽ theo phong cách Trung Hoa.Hiện tại gặp bảo bối, phong cách hoàn toàn không giống với lúc trước, thật sự thêm kiến thức.Nhưng cô ấy không muốn mua bất cứ cái gì.Tiền cô ấy kiếm được đều là tiền xương máu, tiền đổ mồ hôi của cô ấy, cảm giác so với quay phim vất vả hơn nhiều, cô ấy không nỡ tiêu.Hoa Chiêu lại mua mấy thứ nho nhỏ, một quả trứng giáng sinh làm bằng đá quý và vàng, và một số bức tranh sơn dầu mà hiện tại rất rẻ mạt.Để trong tay cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đợi thời gian lên men là có thể kiếm gấp hàng chục, hàng trăm lần.Vui vẻ ~Rất nhanh, đã đến thời gian khởi động.Sau những vật phẩm đấu giá quan trọng, luôn có một vài vật nhỏ để xoa dịu cảm xúc của mọi người, sau đó sẽ chuyển sang tiết mục lớn tiếp theo.Mảnh đất của nhà họ Dương thuộc loại “vật nhỏ”."Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang Lô 38, một điền trang trên sườn đồi của Orson ..."Phía sau người bán đấu giá xuất hiện bức ảnh chụp ngôi biệt thự của gia đình họ Dương.Đương nhiên là ảnh chụp trước kia.Nếu như là hiện tại đấy, sợ là sẽ đem người ta dọa chạy.Nhưng khi những bức ảnh đẹp được đưa ra, đã có một loạt tiếng la ó của khán giả.Không có nhiều người tham gia cuộc đấu giá này, chỉ vài chục.Đều là nhân vật có uy tín danh dự, hơn nữa người địa phương chiếm đa số, đối với chuyện của Dương gia, đều nghe nói.Căn nhà có ma, chết mấy chục người, bị lửa lớn đốt thành một đống đổ nát thê lương? Bọn hắn điên rồi mới mua?"Kế tiếp a!" Dưới đài có người hô."Tôi thực sự không hiểu tại sao các người lại thêm những thứ xui xẻo như vậy vào cuộc đấu giá.""Đừng lãng phí thời gian của mọi người!""Chúng ta đều bận!"Người bán đấu giá dày dạn kinh nghiệm nở nụ cười chuyên nghiệp đầy tiêu chuẩn của mình, không hề bị lay chuyển.Hắn cũng không muốn đấu giá căn nhà này, hắn cũng hiểu được là lãng phí thời gian, không có người mua đấy.Nhưng hắn biết tại sao ông chủ lại đưa nó vào. Ông chủ được chủ nhân của hơn chục hộ gia đình trên núi Orson ủy thác, hoặc bức bách ...Nhà họ Dương xảy ra chuyện như vậy, nay đã thành phế tích, nếu không có người tiếp quản sửa chữa khiến nó trở lại trạng thái cũ, dù chỉ là bề ngoài.Bọn hắn mỗi ngày nhìn thấy cũng rất khó chịu!Điều đó ảnh hưởng đến giá nhà của họ, ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.Nhưng lại để cho chính bọn hắn mua, bọn hắn cũng sẽ không.Mua cái nhà có ma, là muốn phá hư vận thế của mình sao?Dù là người Trung Quốc hay nước ngoài, giới nhà giàu đều tin vào vận số và tướng số đấy."Được rồi, vì không lãng phí thời gian của mọi người, tôi sẽ không giới thiệu thêm."Để xoa dịu cảm xúc, người bán đấu giá bỏ qua vài phút giới thiệu giật gân và nói thẳng: "Giá khởi điểm của bất động sản này là 10.000 đô la Mỹ, và mỗi lần tăng sẽ không dưới 1.000 đô la Mỹ, chúng ta hãy bắt đầu!"Hiện trường rất yên tĩnh.Mức giá $ 10.000 thực sự rất thấp.Nó nằm trên núi Orson, một khu vực giàu có nổi tiếng, mỗi chủ nhân đều là một ông chủ. Sống ở đó là biểu tượng của địa vị.Nhưng đó là trong quá khứ, và bây giờ ngôi nhà đã bị phá hủy và biến thành một ngôi nhà ma, chỉ để lại một mảnh đất.Ngay cả khi có hàng chục mẫu, 10.000 đô la rất tiết kiệm chi phí, nhưng họ không muốn mua.Mạng sống của họ đáng giá hơn 10.000 đô.Người bán đấu giá nhìn chung quanh, mở miệng muốn kết thúc cuộc đấu giá, Hoa Chiêu nhanh chóng vươn tay: "10.000."Cô ra cái giá quy định.Người bán đấu giá nghẹn ngào, nuốt xuống những gì định nói, kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu.Những người xung quanh cũng rất ngạc nhiên.Bất quá nhìn gương mặt phương đông của Hoa Chiêu, còn có bộ dạng trẻ tuổi, lập tức "Đã hiểu", đây là một kẻ ngốc vừa ra khỏi nhà cái gì cũng không hiểu.Bầu không khí xung quanh đột nhiên kỳ lạ, mọi người đều nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lòe, cũng không có ai nhắc nhở cô.Người trẻ tuổi, cũng cần gặp phải chút ít chuyện mới có thể phát triển ~ đây là đối với cô lịch lãm rèn luyện, bọn hắn không thể ngăn cản."10.000 đô một lần, 10.000 đô hai lần, và 10.000 đô 3 lần! Thỏa thuận!" Người bán đấu giá nói xong với tốc độ nhanh chưa từng thấy và gõ búa.Chỉ sợ Hoa Chiêu đổi ý.Hoa Chiêu sờ sờ cái mũi.Nhà có ma cái gì đấy, cô không sợ, dù sao cô cũng không ở. 10.000 đô để mua hàng chục mẫu đất là hoàn toàn xứng đáng.Hơn nữa bọn hắn sẽ không nghĩ tới, ở dưới mặt đất chôn lấy không biết bao nhiêu lần 10.000 đô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận