Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1463 - Diệp Thâm Trở Về.



Chương 1463 - Diệp Thâm Trở Về.



Chương 1463: Diệp Thâm Trở Về.Tuy rằng thân thể ông nội đã sớm không tốt, Hoa Chiêu cũng nói qua, có thể kéo dài thời gian, một hai năm!Không tốt cũng có thể kéo dài vài tháng!Kết quả mới về nước vài ngày, vài ngày! Người đã không còn!Đều bị Hướng Hồng Anh hại!Diêu Lâm xem Hoa Chiêu là cháu gái ruột, lại thân với Diệp Thư hơn cả cháu gái ruột....Ông nội ruột của Diệp Thư nói một cách nghiêm túc thì, công việc bận rộn, đối xử với mấy đứa cháu cũng rất nghiêm khắc.Không giống như Diêu Lâm, cưng chiều và từ ái.Có đôi khi Diệp Thư cảm thấy, đây mới là "ông nội".Kết quả ông nội bị một người phụ nữ kéo xuống nước, đã không còn!Cô ấy không thể để yên như vậy được!"Chuyện này, trước tiên chúng ta hỏi ông nội em một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hoa Chiêu nói.Tình hình thực tế rốt cuộc như thế nào, 3 đương sự đều chưa nói.Hướng Hồng Anh nói vài câu, khẳng định không tính.Hoa Chiêu và Diệp Thư cùng nhau đi tìm Hoa Cường.Diêu Lâm không còn, Hoa Cường cũng rất khổ sở.Hơn nữa ông không phải khách nhân, lại không cần xã giao, đến giờ cơm, ông chỉ ở trong phòng mình ăn hai miếng cơm.Không có khẩu vị, ăn không vào.Lúc Hoa Chiêu và Diệp Thư đi vào, phát hiện ông ấy gần như không đụng vào thức ăn trên bàn, chỉ có một chén cháo gạo, vơi một nửa.Phương Hải Tinh ngồi bên cạnh khuyên nhủ nhưng không được, vẻ mặt sầu não."Ông nội, vừa hay, cháu và chị vừa rồi cũng chưa ăn, mọi người cùng nhau ăn một chút, giúp cháu múc chén cơm.” Hoa Chiêu nói."Được, được rồi." Phương Hải Tinh vui vẻ chạy tới phòng bếp.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng Phương Hải Tinh, cười nói với Hoa Cường: "Ông nội, chị dâu Phương chiếu cố có được không?"Nhìn thấy Hoa Chiêu, tâm tình Hoa Cường tốt hơn một chút.Ông cười cười gật đầu: "Quả thật, mấy năm nay nhờ có Tiểu Phương, ông cũng sống cuộc sống của lão đại gia, quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, thật đúng là hưởng phúc."“Đây là nhờ Tiểu Phương sao? Không phải nhờ cháu sao?” Hoa Chiêu nói đùa."Đúng vậy đúng vậy, nhờ có cháu." Hoa Cường nói, nỗi buồn trên mặt cũng tán đi, trở nên thoải mái hơn chút.Mấy ngày nay Hoa Chiêu không để ý đến ông nội, luôn ở bên cạnh Diêu Lâm duy trì sinh mệnh của ông ấy, để ông ấy kiên trì đến khi Diêu An đến.Hiện tại Diêu Lâm mỉm cười mà chết, cô cũng không có gì tiếc nuối, vội vàng tới trấn an ông nội một chút.Ông nội lớn tuổi hơn, không muốn nhìn thấy nhất là những người bạn già bên cạnh qua đời, cô phải dỗ dành.Hoa Chiêu lại bắt đầu trêu chọc.Hoa Cường quả thật vui vẻ hơn không ít, lại nói: "Không cần miễn cưỡng vui vẻ đến chiếu cố tâm tình của ông, ông không yếu ớt như vậy, đời này ông nội đã gặp qua biết bao sinh tử, ông đã sớm nghĩ thông suốt, không khổ sở."Chuyện này cũng đúng.Vậy thì cô sẽ nói chuyện chính sự."Ông nội, hôm đó rốt cuộc có chuyện gì? Ông nội cảm thấy Hướng Hồng Anh và ông cậu rơi xuống nước, là ngoài ý muốn hay là do người tạo ra?” Hoa Chiêu hỏi.Đây là vấn đề quan trọng nhất.Mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống, mang theo sát khí: "Ông ở phía sau hai người, chắc chắn là bà ta cố ý. Bà ta luôn đứng lên, ông đã cảnh báo bà ta một vài lần, bà ta không nghe, giả vờ tìm mọi lý do để đứng lên, cố ý làm lật thuyền."Hoa Cường kể lại chuyện này.Diệp Thư nghe xong tức giận đến mức đứng lên, lập tức muốn đi tìm Hướng Hồng Anh tính sổ."Ngồi xuống và bình tĩnh lại.” Hoa Chiêu nói."Ông ấy không phải chết vì đuối nước, bây giờ chị tìm bà ta nháo loạn, luật pháp cũng không đứng về phía chị.” Hoa Chiêu nói."Vậy cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Diệp Thư tức giận nói."Tất nhiên là không.” Hoa Chiêu nói: "Chúng ta phải cho bà ta một bài học, nhưng không náo loạn, nháo ra bên ngoài ngược lại để cho bà ta thoát thân, không dễ thao tác."Không phải chết đuối, chỉ là dẫn đến bệnh cũ, hoặc coi như là bị tức chết, cũng không dùng pháp luật được.Có một câu, nói cho người ta tức chết không cần đền mạng.Lấy chuyện Diêu Lâm phun máu kia ra nói cũng không được.Nếu bọn họ đi tìm Hướng Hồng Anh náo loạn, bà ta nói một câu không phải cố ý là có thể thoát thân."Đúng vậy, cho bà ta một bài học!” Diệp Thư ngồi xuống.Nếu không phải lúc trước Hoa Chiêu đã nói thân thể ông nội có vấn đề lớn, hiện tại cô ấy chắc chắn bắt Hồng Anh phải đền mạng!"Em hiểu rồi.” Hoa Chiêu nói: "Chị có suy nghĩ gì, cũng có thể đề cập tới."“Chị vẫn chưa nghĩ ra.” Diệp Thư nói.Vấn đề này mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn suy nghĩ, nhưng cảm thấy không đủ, không thích hợp."Em có nhiều ý tưởng, em giúp chị suy nghĩ một chút.” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu gật đầu: "Chuyện này phải xem, Hướng Hồng Anh muốn nhất là cái gì."Muốn nhất là có được cái gì, sẽ làm cho bà ta mất đi cái đó.Vào buổi tối, tất cả khách đã ra về.Người Diệp gia vẫn chưa nghỉ ngơi, Hoa Chiêu, Diệp Thâm, Diệp Thư, Diêu Khôn, Diệp An, thay phiên nhau canh giữ linh cữu.Thời điểm nghiêm túc như vậy, Hoa Chiêu cũng không nói gì thêm với Diệp Thâm, thời gian hai người canh giữ linh cữu cũng đứng tách biệt, Hoa Chiêu chỉ canh giữ một lát đã bị Diệp Thâm đuổi đi, loại chuyện này nên để đàn ông làm.Ngày hôm sau, an táng, yến khách, bận rộn.Diêu An và Diêu Khôn, Diệp Thư hôm đó đã mang tro cốt Diêu Lâm về quê an táng.Đợi đến buổi tối, tất cả mọi chuyện chấm dứt, Hoa Chiêu và Diệp Thâm mới trở về phòng.Chuyện thương tâm không cần nhắc lại, Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm chuyện ở bên kia, có thuận lợi không."Đều tốt, đừng bận tâm." Diệp Thâm từng chút từng chút giúp Hoa Chiêu lau tóc, anh thích cảm giác tóc của cô lướt qua đầu ngón tay mình.Hoa Chiêu cũng không hỏi nhiều, bọn nhỏ đều ở trong phòng.Mấy ngày nay bọn chúng cũng sợ hãi, bọn chúng cũng là lần đầu tiên trải qua việc mất đi thân nhân, lần đầu tiên biết cái gì gọi là "tử vong".Chỉ cần không có người ngoài, ba đứa nhỏ sẽ dính vào bên cạnh Hoa Chiêu, ôm đùi cô, ngửa đầu nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ thốt ra một câu: "Mẹ, mẹ đừng chết."Những lời này lật qua lật lại nói vô số lần, Hoa Chiêu vừa cảm động vừa đau lòng.Ngay cả Tiểu Thận Hành, hình như cũng không phải là không sợ trời không sợ đất.Cũng nói vài câu: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ chết."Hoa Chiêu trấn an bọn chúng hết lần này đến lần khác, nói mình trẻ mãi không già, mấy đứa nhóc mới có chút tươi cười.Bây giờ mấy đứa đều dán lên người Diệp Thâm, nhìn ba mẹ, rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận