Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 868 - Đào Được Kho Báu Rồi.



Chương 868 - Đào Được Kho Báu Rồi.



Chương 868: Đào Được Kho Báu Rồi.Cẩn thận một chút!Diệp Thâm tiếp được Hoa Chiêu, đáy mắt đều là thương yêu.Cô còn đang mang thai, lại cùng mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.Về sau, anh tuyệt không để cho cô phải mạo hiểm thêm nữa!Hoa Chiêu không có thời gian an ủi anh, cô bổ nhào vào trong lòng ngực anh, nằm sấp ghé vào tai anh nói: "Chúng ta đến thư phòng tìm xem, bình thường trong vách tường đều có mấy ngăn bí mật."Hơi thở ra như một đóa phong lan xanh biếc là hơi thở mà anh yêu nhất.Thân thể anh lập tức xiết chặt.Hoa Chiêu buồn cười mà liếc anh, hòa nhau một ván ~Sau đó nhanh chóng rời khỏi người anh, đi gõ vách tường.Đây là một gian phòng tập thể thao, trên vách tường sạch sẽ, ngược lại thuận tiện cho cô thao tác.Ngón tay Hoa Chiêu gõ đến gõ đi trên vách tường.Có ngăn bí mật..., âm thanh sẽ không giống nhau.Đương nhiên vách tường dày hơn một chút, sẽ nghe không ra.Nhưng cũng phải xem gõ thế nào, ai đến nghe.Với đôi tai của Hoa Chiêu, nói cô nghe ra cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.Tuy thực tế Hoa Chiêu không có loại năng lực này. . . . Cô hoàn toàn ăn gian.Diệp Thâm lại thực sự chuyên nghiệp.Bởi vì quanh năm bị Hoa Chiêu “chăm nuôi” đặc biệt, nên độ nhạy của tai anh cũng không giống người thường rồi.Hoa Chiêu đem anh lại gần vị trí tủ sắt.Những vị trí khác cô đều kiểm tra xong, còn thiếu chỗ này nữa thôi.Diệp Thâm tự mình kiểm tra, anh nhướng mày, cẩn thận nhẹ nhàng mà gõ, con mắt sáng ngời."Ở đây." Anh thấp giọng nói ra.Hoa Chiêu cũng tới thử thử, giả vờ giả vịt gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra môt con dao găm.Trong đêm tối, dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.Đây là loại được đặt hàng đặc biệt với giá cao đấy, chém sắt như chém bùn.Nếu như ở trong nước, tuyệt đối sẽ bị quản chế, nhưng ở đây không kiểm soát việc mua bán súng, và việc mua vũ khí lạnh sẽ dễ dàng hơn.Cái này lúc cô vừa đến, Diệp Thâm đưa cho cô đấy.Từ đó về sau, chỉ cần đi ra ngoài, cô đều mang theo trong người.Đến Địch Luân gia, đương nhiên cũng mang theo, cũng may cô không có bị soát người.Hoa Chiêu cầm dao găm, dùng sức mạnh của cô, lặng yên không một tiếng động mà đào một cái hố trên vách tường.Vừa vặn lộ ra tủ sắt bên trong.Vị trí này rất vừa vặn, lộ ra một nửa là tủ sắt nhỏ, một nửa là tủ sắt lớn.Thời gian có hạn, không kịp diễn trò làm bộ, chuẩn bị quá chu đáo chặt chẽ rồi, cứ để mọi thứ diễn ra trùng hợp một chút ah!Dù sao Diệp Thâm cũng sẽ không truy đến cùng. . . .Diệp Thâm quả nhiên chỉ sửng sốt một chút, hơn nữa chỉ có chút kỳ quái, cái hộp nhỏ lớn cỡ bàn tay là vật gì.Bởi vì nó nhỏ, Hoa Chiêu đào hai ba lần đã đào lên, cầm ở trong tay.Cô cảm thấy, về sau nếu muốn giấu đồ đạc ở nhà, không cần khảm vào trong vách tường, vô dụng.Cho dù chiếc hộp có chắc chắn đến đâu và những bức tường bằng xi măng thì nó cũng tương đối vô dụng."Thứ này rất tinh xảo." Hoa Chiêu vuốt vuốt tủ sắt mini trong tay: "Em đoán bên trong cất giấu thứ tốt, nhưng làm sao để mở ra?""Anh nhìn xem."Diệp Thâm thò tay cầm tới, ở chỗ khoá mật mã loay hoay vài cái, nó liền mở ra.Hoa Chiêu ngạc nhiên mà trừng lớn mắt: "Sao lại đơn giản như vậy!"Diệp Thâm cười cười, không giải thích.Vì công việc của mình, sau khi đến đây, anh thường ở dưới tầng hầm của nhà mình để nghiên cứu các loại khóa mật mã ...Cái đồ chơi này tuy nhỏ, nhưng nó vẫn chỉ là cái khóa.Nhưng vợ anh trở nên hấp dẫn như vậy từ lúc nào? Đôi mắt to như tiểu hồ ly chớp chớp, cả người đều là thông minh giảo hoạt, khiến người ta không nhịn được muốn đem cô ấy ôm vào trong lòng mà xoa nắn.Nhưng bây giờ không phải là lúc.Diệp Thâm nhanh chóng cúi đầu, nhìn đồ vật bên trong, một cái chìa khóa.Anh nhướng mày, đã có chìa khóa, nhưng lại không biết nó mở khoá chỗ nào, có công dụng gì?"Nếu như là em, cái chìa khóa cùng ổ khóa khẳng định tách ra hai nơi, chìa khóa giấu trong thư phòng, ổ khóa ở trong phòng ngủ, nếu như chỉ có hai lựa chọn này mà nói." Hoa Chiêu hỏi: "Mori hôm nay trở về chưa?"Lúc ăn cơm tối, cô không gặp Mori, cũng không nghe thấy có tiếng xe trở về."Ông ta không trở về mỗi ngày, ông ta còn là một nhà thiết kế vũ khí, có công tác của mình, thường xuyên ở công ty tăng ca." Diệp Thâm nói.Hoá ra là nhà thiết kế vũ khí, trách không được. . ."Chúng ta đến phòng ngủ của ông ta nhìn xem." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm gật gật đầu, hiện tại cũng không có lựa chọn khác.Đột nhiên, Hoa Chiêu lại nói: "Đem chỗ này để lại như cũ, rồi lại đi."Diệp Thâm làm theo lời cô.Đem chiếc tủ sắt nhét trở về, đem vách tường bị cắt xuống một cách chỉnh tề cũng nhét trở về.Tuy không có khả năng hoàn toàn trở lại như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng không phải ném xuống đất, để cho người ta liếc mắt liền phát hiện ra dị thường.Hai người lại nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài, nhanh chóng đến lầu một, đến chỗ tầng hầm ngầm.Đứng ở cửa tầng hầm ngầm, Hoa Chiêu hỏi: "Trong phòng Mori có máy giám sát làm sao bây giờ?""Xem anh đây." Diệp Thâm nói xong, cầm dao găm của cô, ở trên vách tường tìm đúng vị trí, hung hăng đâm vào.Toàn bộ tầng hầm ngầm lập tức trở thành một mảnh đen kịt.Vốn ở đây có đèn sáng đấy.Anh cắt đứt nguồn điện thông xuống tầng hầm.Phương pháp này trên mặt đất không thể dùng.Bởi vì hệ thống giám sát hiện tại không có chức năng quan sát ban đêm, tầng ba, phòng làm việc và tầng hầm được chiếu sáng 24 giờ một ngày.Nhưng một khi điện trên lầu bị cắt, bảo vệ bên ngoài sẽ nhìn thấy.Tầng hầm ngầm lại không giống, người ở phía ngoài không nhìn thấy.Hoa Chiêu. . . . . Phương pháp này thật sự là đơn giản và thô bạo, cảm tạ khoa học kỹ thuật chưa phát triển!Cô đặt tay ở trên vách tường, quả nhiên phát hiện máy giám sát trong phòng Mori đã tắt đi.Vậy còn chờ cái gì?Nghênh ngang mà vào đi thôi!Sau khi đi vào, Hoa Chiêu lại một chầu sờ loạn, và "Trong lúc vô tình" mở ra cửa thông xuống tầng hầm.Từ đây đi xuống một khoảng mới là cửa thật.Cánh cửa cao 2 mét và rộng 2 mét được làm bằng kim loại, trông giống như cửa của một kho tiền ngân hàng.Cũng may bọn họ có chìa khóa, bằng không thì cái dao găm này cũng không làm gì được.Cửa lớn từ từ mở ra, Diệp Thâm lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích.Vốn anh thầm nghĩ tìm mấy bản vẽ thiết kế vũ khí đấy, ai nghĩ đến đã tìm được cái kho dưới mặt đất này.Tuy còn chưa xuống dưới, không biết phía sau cánh cửa này là cái gì, nhưng nhìn sự đồ sộ của cửa ra vào, đã biết rõ bên trong sẽ không đơn giản."Em ở chỗ này, phía dưới khẳng định vô cùng. . ." Nguy hiểm.Diệp Thâm còn chưa nói xong, Hoa Chiêu đã xông ra ngoài. . .Diệp Thâm nhanh chóng thò tay giữ chặt cô, nhưng sao có thể kéo lại được?Khí lực của Hoa Chiêu từ trước đến nay anh đều không thể chống lại, cả người bị cô ấy mang theo đi xuống phía dưới."Còn có nửa giờ thôi, chúng ta cũng đừng nói nhiều lời." Hoa Chiêu nhỏ giọng cười nói.Diệp Thâm bất đắc dĩ mà thở dài.Kiếp này cưới một cô vợ như vậy, anh nên làm sao với cô bây giờ?Đoạn đường này đều là bậc thang, hai người nhanh chóng đi đến trước cánh cửa thứ hai.Có thể là ông ta quá tin tưởng vào cánh cửa thứ nhất, cánh cửa này chỉ là một cánh cửa sắt bình thường, hơn nữa còn khép hờ đấy, chỉ cần dùng sức đẩy nhẹ là mở ra.Sau đó Diệp Thâm đã nhìn thấy không gian thật lớn bên trong.Đây là một hội trường rộng bốn hoặc năm trăm mét vuông, có một số băng ghế thử nghiệm, bàn làm việc và một đống tài liệu và vũ khí chưa thành hình nằm rải rác bên trong.Nhịp tim của Diệp Thâm lập tức tăng nhanh, anh đã nói, tại sao Mori, một người nghiện công việc, thỉnh thoảng lại ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.Hoá ra thực sự có một studio ở đây.Có những ô cửa cao trên tường ở hai bên hành lang, ô cửa trống không đấy, dường như là để tiện cho việc lấy đồ.Dưới ánh đèn rực rỡ,Sáng ngời dưới ánh đèn, Diệp Thâm có thể trông thấy nguyên một đống vũ khí ở bên trong, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.Lúc này thật sự đào được kho báu rồi!Nhưng anh lại ngẩng đầu, nhìn đèn trên đỉnh đầu.Hoa Chiêu cũng nghĩ đến vấn đề này, lập tức khẩn trương: "Nơi này có giám sát."Hơn nữa cô đã thấy được ở nơi nào, vậy mà bên trên mỗi ô cửa đều có.Phía trên cũng treo mười cái thiết bị giám sát cực lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận