Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 426 - Hôn Mê.



Chương 426 - Hôn Mê.



Chương 426: Hôn Mê.Lời này Trương Quế Lan không thích nghe rồi, Hoa Chiêu nói bao nhiêu lần rồi, đã không liên quan gì đến bọn họ rồi, những người này liền vờ như không nghe thấy, da mặt dầy đến mức bà chưa bao giờ thấy qua đấy.Bà vẻ mặt ngoài ý muốn nói: "Không phải đã sớm đoạn tuyệt quan hệ sao? Còn đăng báo chí, trước mặt mọi người đọc rất diễn cảm, ở đâu ra người một nhà?"Mấy người Tề gia sắc mặt đều rất khó coi, bà ta cũng dám ở trước mặt bọn họ nói như vậy!Tề Hiếu Hiền nhìn Trương Quế Lan oán hận nói: "Xác thực, chúng ta cùng loại phụ nữ tái giá như cô không liên quan gì, tôi nhớ không lầm, cô là họ Lưu a? Không phải họ Hoa rồi."Trương Quế Lan thoáng cái nở nụ cười: "Tôi nhớ không lầm, bà cùng con trai con gái mình đều là họ Tề a, cũng không phải họ Hoa."Lần này Tề Hiếu Hiền thực sự nổi giận, xông lên đưa tay liền đánh.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng không ngăn cản.Trương Quế Lan thật không nghĩ tới người Tề gia coi như cũng là nhân vật có uy tín danh dự, còn có thể làm được chuyện đứng ở trước cửa nhà người ta đánh người.Vừa sững sờ một chút đã bị Tề Hiếu Hiền đánh mặt.Tề Hiếu Hiền lực tay rất lớn, một bên mặt Trương Quế Lan lập tức đỏ lên, bất quá cái thứ hai đã bị bà tránh đi, còn nắm chặt cánh tay của Tề Hiếu Hiền không thả.Khí lực của bà cũng không nhỏ, gần đây thân thể cũng dưỡng tốt rồi, thu thập một bà lão vẫn rất nhẹ nhàng đấy."Cô là cái đồ thấp hèn bại hoại, buông tay!" Tề Hiếu Hiền hét.Trương Quế Lan thật muốn cho bà ta một cái tát rồi mới buông tay, nhưng đến cùng cũng không dám.Cửa ra vào la hét ầm ĩ người trong sân nghe thấy được, Hoa Cường mang theo mấy đứa nhỏ vội vàng chạy đến, thấy Tề Hiếu Hiền, ông sững sờ.Ông cho rằng đời này cũng sẽ không gặp lại bà ta."Mẹ! mẹ bị đánh?" Đại Cần mắt tốt, thấy được dấu tay trên mặt Trương Quế Lan, lập tức kêu lên sợ hãi.Đại Vĩ Tiểu Vĩ lập tức phóng tới Tề Hiếu Hiền, đi lên liền một chầu quyền đấm cước đá.Người Tề gia tất nhiên sẽ không đứng nhìn, nhanh chóng chạy tới phản kích.Cửa ra vào loạn thành một bầy."Đều dừng tay!" Hoa Cường phẫn nộ mà hô lên.Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần Tiểu Cần lập tức dừng tay.Người Tề gia người cũng không dám động."Cha, là bà ta nói năng lỗ mãng trước, vũ nhục của mẹ con." Tề Thư Lan giải thích nói."Cô đừng gọi tôi là cha! Tôi với cô đã không quan hệ gì rồi! Cô vẫn nên như lúc trước gọi tôi chó già họ Hoa là được rồi!" Hoa Cường tức giận nói.Mặt Tề Thư Lan lập tức đỏ bừng, cúi đầu hận không thể chui vào trong kẽ đất, trong nháy mắt bà ta nhớ tới cái đoạn ký ức không muốn nhớ lại kia.Lúc ấy Hoa Cường bị những người xung quanh ép quỳ trên mặt đất, anh trai bà ta nắm tờ báo, tuyên đọc chuyện bọn hắn đoạn tuyệt quan hệ.Lúc đó bà ta cầm trên tay tấm áp phích có nhân vật lớn, nói đủ loại hành vi phạm tội của Hoa Cường, hô to muốn cắt đứt quan hệ với một tên cặn bã như ông taLúc ấy bà ta có thể là quá kích động rồi, đột nhiên chỉ vào Hoa Cường hô: chó già họ Hoa, xxxx.Chính những lời này, đem chút tình cảm cuối cùng trong đáy lòng Hoa Cường bỏ đi.Phủi sạch quan hệ có thể, diễn trò có thể, sớm không cùng ông thương lượng cũng có thể, thật lòng muốn cắt đứt như vậy, giọng nói quyết liệt như vậy cũng có thể, nhưng câu kia "chó già họ Hoa", chính là xuất phát từ tận đáy lòng rồi…Mà ông rời nhà 10 năm, một chút tin tức của bọn hắn đều không có, cũng nói rõ lúc trước căn bản không phải diễn trò.Hoa Cường rộng lượng, đã có thể nhìn thấy thấu suốt cả cuối đời, không muốn nhắc tới quá khứ, nhắm một mắt, mở một mắt nhìn con cháu, những chuyện đã qua coi như xong, ông cũng không muốn gây phiền toái cho Hoa Chiêu.Ông đã từng hy vọng nếu ông ra đi, bọn hắn lương tâm trỗi dậy, biết hối cải để làm người, đối xử với Hoa Chiêu tốt một chút.Nhưng hiện tại ông phát hiện, căn bản không cần thiết."Cút! Hoa Cường tôi cùng với Tề gia các người đã sớm không có bất cứ quan hệ nào rồi, nhanh chóng cút cho tôi! Về sau không được đến nhà, bằng không thì gặp một lần đánh một lần!" Hoa Cường hô.Nhưng cũng không có người nào động.Tề Hiếu Hiền không dám tin mà nhìn ông."Nhìn cái gì vậy? Tề Hiếu Hiền, không phải bà đã nói đời này cũng không muốn nhìn thấy tôi sao? Hôm nay làm sao đã tới rồi hả? Là mắt mù hay là mặt bị chó ăn hết? Tới cầu hoà với tôi sao? Đừng có nằm mộng! Tôi nhìn thấy bà liền buồn nôn!"Những lời này của Hoa Cường cũng là xuất phát từ chân tâm.Năm đó nếu Tề Hiếu Hiền không phải thắt cổ uống thuốc, đem đứa nhỏ và mạng mình đi uy hiếp, ông có lẽ đã đem Hoa Phong đưa về, như vậy hắn sẽ không chết sớm, Hoa Chiêu lúc nhỏ cũng sẽ không thảm như vậy…"Ông, ông…" Tề Hiếu Hiền chỉ vào ông, tức giận đến nói không ra lời, sau đó hai mắt khẽ đảo rồi ngất luôn.Đoán chừng là thực sự chóng mặt, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím xanh.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan sợ hãi: "Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ mau tỉnh lại ah! Cha! Cha đem…Cha nhanh cứu mẹ a!"Hoa Cường sửng sốt một chút rồi lạnh mặt nói: "Gần sang năm mới ở trước cửa nhà người ta gào thét cái gì? Muốn gào thét thì quay trở về nhà mình mà gào thét đi! Xui xẻo! Quế Lan, đóng cửa!"Nói xong quay người liền đi nha.Quyết tuyệt lại dứt khoát.Mọi người Tề gia sửng sốt.Trương Quế Lan cũng sửng sốt, thật sự mặc kệ? Cứ để cho bà ta chết ở cửa? Không tốt sao?Mấy đứa nhỏ cũng không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ cảm thấy thống khoái, bọn hắn phụ giúp Trương Quế Lan đang ngẩn người tiến vào trong sân, sau đó đem cửa lớn khoá vào mặc kệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận