Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1298 - Bà Thím Mặc Áo Đỏ.



Chương 1298 - Bà Thím Mặc Áo Đỏ.



Chương 1298: Bà Thím Mặc Áo Đỏ.Trưa hôm sau, Hoa Chiêu mới dậy, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng.Trương Quế Lan nhìn thấy cô sửng sốt, kinh ngạc nói: "Con đến từ khi nào vậy?"“Đêm qua ạ." Hoa Chiêu nhìn bà ấy nói: "Mẹ, buổi trưa ăn gì? Con đói rồi.”Trương Quế Lan không trả lời cô, mà nhìn về phía bụng cô, bà và Diệp Thâm đều nghĩ đến cùng một chuyện sao.Hoa Chiêu không nói gì: "Sao mọi người đều như vậy chứ, tổng cộng còn chưa tới một tháng đã cho rằng có rồi sao.”Trương Quế Lan nói: "Đối với con mà nói, một tháng không phải đã dài rồi sao?”Hoa Chiêu… vậy bây giờ cô chưa nỗ lực sao?Nhưng Trương Quế Lan cũng không tiện cùng con gái thảo luận vấn đề này trước mặt mọi người, bà xoay người đi nấu cơm.Sắp đến giờ cơm, Hoa Cường lảo đảo trở về.Nơi họ sống bây giờ không xa bãi biển, đi bộ nửa giờ.Mỗi ngày Hoa Cường đều ra biển ngâm mình một chút, ông cảm giác ngâm mình trong biển đặc biệt thoải mái, tiếp tục như vậy không chừng ông còn có thể trường thọ.Nhưng hôm nay Hoa Cường mang theo bạn trở về.Một ông cụ, ba bà thím.Mấy người cười cười nói nói đi vào sân.Chính là sân của Trương Quế Lan tương lai định mở khách sạn cao cấp.Nói là một khách sạn, nhưng nó càng giống như một khu vườn tư nhân hơn, đình đài lầu các, từng bước một, đẹp không sao tả xiết.Lập tức mắt của mấy ông lão bà lão sáng ngời, không nghĩ tới Hoa Cường nhìn bình thường như một lão nông, lại có xuất thân này?"Nhà cháu rể tôi, tôi chỉ ở nhờ thôi." Hoa Cường nói xong, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu, lập tức cười.Bảo bối tiểu Hoa nhà ông tới rồi.Ông cũng liếc mắt nhìn chằm chằm vào bụng Hoa ChiêuHoa Chiêu…"Ông nội." Cô đi qua, chào hỏi mấy người Hoa Cường mang về: "Chào ông, các thím.”"Ha ha ha ha." Ba bà lão cười tươi như hoa.Sao cô bé này lại biết nói chuyện như vậy chứ?"Cũng không thể gọi là thím, phải gọi là bà, bằng không kém bối phận." Một bà lão mặc váy màu đỏ nói.Nói là bà lão, kỳ thật Hoa Chiêu thấy cũng chỉ hơn 50 không đến 60.Nhưng người thời bây giờ, hơn 40 đã cảm thấy già, 50 đã là bà già rồi.Nhưng mấy người này vừa nhìn đã biết là người trong thành phố, ăn mặc rất thời trang, mấy bà thím có mái tóc xoăn uốn cụp, mặc váy hoa lớn, dép da, đeo vòng cổ ngọc trai lớn.Tóc cũng đã nhuộm, đen nhánh sáng bóng, một chút cũng không trắng."Cháu đã lớn như vậy rồi, nhưng không có bà nội trẻ tuổi như vậy, tuổi của mọi người chắc cũng không khác mẹ cháu, gọi thím cháu còn sợ kêu già." Hoa Chiêu cười nói."Ha ha ha, tiểu cô nương này thật biết nói." Bà thím váy đỏ nhìn chằm chằm Hoa Chiêu cười nói.Trương Quế Lan nấu cơm trong phòng bếp bên cạnh nhìn mấy "bà thím", liếc trắng Hoa Chiêu một cái.Bà thoạt nhìn tầm tuổi những người này? Con bé có nhầm không? Bà là một bà già sao? Bà đi ra ngoài gọi những người này là thím cũng vừa vặn!Quả thật, Trương Quế Lan thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với những người này.Hoa Cường hiếm khi dẫn bạn bè tới nhà, Hoa Chiêu tất nhiên phải dỗ dành cho người ta vui vẻ, về sau bọn họ còn vui vẻ cùng ông nội chơi đùa.Hoa Chiêu mời người vào một gian phòng trang nhã nhất trong khách sạn, từ đây có thể nhìn thấy một nửa khu vườn xanh um tươi tốt, còn có thể nhìn ra bãi biển.Căn phòng cổ kính, cửa sổ mở ra bốn phía, gió biển mát mẻ thổi vào, lập tức làm cho người ta thần thanh khí sảng, cái nóng mùa hè hoàn toàn tiêu tan."Thật là một nơi tốt." Mấy người nhao nhao khen ngợi."Các ông, các thím ngồi trước, cháu đi chuẩn bị bữa trưa cho các người, có kiêng kỵ không ăn cái gì không ạ? Hành tỏi, hải sản gì đó?” Hoa Chiêu hỏi.Ánh mắt bà thím mặc váy đỏ chợt lóe lên, cười nói: "Thực đơn đâu? Để tôi xem nào.”Hoa Chiêu cười với bà ta, cô sợ là không phải muốn xem thực đơn, mà muốn thử dò xét xem ăn có tốn tiền không."Nhà hàng chúng cháu còn chưa chính thức mở cửa, thực đơn còn chưa chuẩn bị xong, hơn nữa trong nhà mình ăn cơm cần gì thực đơn, các thím chỉ có thể chấp nhận một chút, hôm nay trong nhà có cái gì sẽ ăn cái đó." Hoa Chiêu cười nói.Nhà mình ăn cơm, chính là không thu tiền.Bà thím mặc váy đỏ lập tức cười vui vẻ.Mà hai bà thím khác hình như còn chưa hiểu, dù sao cũng vui vẻ theo.Ông cụ đi cùng bọ họ, tuổi rất lớn, hơn 60 tuổi, lại là bạn già của một thím mặc váy trắng, vẫn luôn ngồi ngay ngắn, không nói lời nào, nói cũng chỉ nói với Hoa Cường.Hoa Chiêu nghe xong vài câu, ông cụ này cũng bộ đội xuất ngũ, lúc trước lại cùng đơn vị với Hoa Cường, cho nên hai người đều cảm thấy có duyên, Hoa Cường liền muốn mời người ăn một bữa cơm.Hoa Chiêu toàn lực ủng hộ, tự mình xuống bếp nấu cơm, chiêu đãi mọi người vui vẻ.Trong lúc Hoa Chiêu tiếp khách, mấy bà thím lại khen cô, nghe nói cô đã kết hôn, con cũng đã sinh bốn đứa, lập tức thất vọng vô cùng.Hoa Cường thầm nghĩ thật nguy hiểm, may mà hôm nay Diệp Thâm không ở nhà, bằng không để cho hắn nghe thấy, mấy người bạn mới này của ông cũng không cần tới cửa nữa.Một bữa cơm ăn xong, mấy người cũng chưa đi, ngồi ở trên lầu các nói chuyện phiếm với Hoa Cường.Lúc Hoa Chiêu đưa hoa quả lên lại khen thêm một chầu.Lần này Hoa Chiêu không ở bên cạnh nữa, nhiệm vụ chủ nhà của cô đã hết, cô và mấy ông bà cụ này cũng không có đề tài chung.Hơn nữa sự nhiệt tình đặc biệt của bà thím áo đỏ làm cho cô có chút không chịu nổi.Hoa Chiêu đi xuống giúp Trương Quế Lan bận rộn.Cô phát hiện bà ấy đang chuẩn bị một lượng lớn nguyên liệu."Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Phòng bếp lớn cũng đã đầy, hơn nữa không chỉ Trương Quế Lan ở đây, thế nhưng lại có công nhân đến làm việc, là mấy đầu bếp, còn có phục vụ, đều ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."Thử buôn bán rồi hả? Không phải còn phải đợi 2 tháng nữa sao." Hoa Chiêu hỏi.Bởi vì vừa mới trang trí xong, còn đang có mùi, khai trương không tốt.Trương Quế Lan kéo cô ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Nhân viên đã tuyển đủ lại qua huấn luyện rồi, đều đang nhàn rỗi, mẹ liền mở một quán bán hàng ở chợ đêm, coi như luyện tập cho bọn họ!”Bà ấy không muốn nuôi người nhàn rỗi.Hoa Chiêu: "Bội phục, mẹ đã biết tự mình tìm việc làm.”Lúc trước mua bán cái gì đều là chủ ý của Hoa Chiêu, lần này tuy rằng cũng là ngành nhà hàng, nhưng từ kế hoạch đến hành động bà ấy đều không nói với Hoa Chiêu."Bắt đầu bao nhiêu ngày rồi? Mẹ đã kiếm được tiền chưa?” Hoa Chiêu hỏi.Trương Quế Lan lập tức vui vẻ nói: "Không nghĩ tới một gian hàng trong chợ đêm, lại kiếm được nhiều như vậy! Một ngày mẹ kiếm được từng này."Bà giơ tay lên với Hoa Chiêu."300 đông?" Hoa Chiêu nói."Xem thường ai?" Trương Quế Lan lập tức nói: "3000 đồng!""Wow!" Lần này đến lượt Hoa Chiêu kinh ngạc hô lên.Thời buổi này quán ăn đã kiếm được nhiều tiền vậy sao? Trong đầu cô nghĩ 300 đã không ít rồi, một tháng đã thu nhập một tháng hơn vạn, là vạn nguyên hộ rồi!Hơn nữa quán bán hàng tuy rằng lượng khách lớn, nhưng đồ rẻ, không bán được giá cao như khách sạn.Tuy nhiên, quán bán hàng lại không cần tiền thuê nhà, ít tốn kém."Hắc, buổi tối con đi nhìn một chút là biết." Trương Quế Lan nói.Hoa Chiêu tò mò: "Con thật sự phải đi xem một chút.”Nếu lợi nhuận thật sự cao như vậy, một ngày 3000, một tháng 10 vạn, bên này mở cửa, bên kia cũng có thể tiếp tục làm.Nhưng hiện tại còn sớm, Hoa Chiêu lại hỏi: "Nhà Diệp An đâu? Thím hai không phải đã mang theo Cát Hồng Miên tới tìm hắn sao? Người đâu?”Buổi trưa lúc ăn cơm không thấy người, chẳng lẽ bọn họ dọn ra ngoài ở?Trương Quế Lan nói: "Haiz, đừng nói nữa." Vẻ mặt không nói nên lời."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu càng tò mò.



Bạn cần đăng nhập để bình luận