Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1164 - Từ Biệt Là Vĩnh Biệt.



Chương 1164 - Từ Biệt Là Vĩnh Biệt.



Chương 1164: Từ Biệt Là Vĩnh Biệt.Hoa Chiêu nói như vậy, đại biểu Diệp gia sẽ giúp ly hôn rồi.Biểu cảm của Diệp Giai buông lỏng xuống, cả người cũng thả lỏng một chút.Cô ta không thể sống với Miêu Bân được nữa.Bức thư tình có đẹp đến đâu cũng không được.Nếu như là trước khi sảy thai, có lẽ còn có thể, cô đối với Miêu Bân, còn có chút suy nghĩ.Nhưng từ khi người nhà họ Miêu ném cô ta tới đây, Miêu Bân lại một lần nữa không lộ diện, hận thù trong cô ta càng ngày càng nhiều.Hiện tại, Miêu gia sụp đổ rồi, Miêu Bân chỉ xem cô ta như cọng rơm cứu mạng.Không!Nghĩ khá lắm!Hoa Chiêu luôn quan sát biểu lộ của Diệp Giai, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm khái.Hai người cùng tuổi, năm đó lần đầu gặp cô ta còn là học sinh cấp ba, là tiểu công chúa được người nhà nuông chiều.Thanh xuân mỹ lệ, biết ăn nói, còn có tương lai. Chỉ trong một chốc đã đi lệch đường.Hoa Chiêu liếc nhìn Chu Lệ Hoa, chuyện này phải trách bà ta, xác thực là mẹ không dạy tốt.Lại nhìn Diệp Giai hiện tại, già nua tiều tụy, rõ ràng chỉ mới 24 tuổi, lại giống như 34.Hơn nữa vẻ mặt oán khí, ánh mắt ngốc trệ, biểu lộ chết lặng, làm cho người ta liếc mắt cũng không muốn lại nhìn lần thứ hai, chỉ nghĩ cách xa cô ta một chút.Vừa nhìn đã thấy xui xẻo.Hoa Chiêu chỉ vào tấm gương rộng lớn đối diện sofa: "Chính cô nhìn bộ dáng hiện tại của mình đi, vì sao cô lại biến thành bộ dạng như hôm nay?”Diệp Giai trừng mắt, người lại muốn nhảy dựng lên, gào thét với Hoa Chiêu: "Cô tới đây cười nhạo tôi sao? Tại sao tôi lại như thế này? Không phải tất cả là vì cô!”"Cái lớp phụ đạo kia vì sao cô không tổ chức sớm? Cô sớm dạy tôi học tập, có phải tôi đã sớm thi lên đại học rồi không? Sao cần gian lận? !”"Gian lận thì gian lận, người khác cũng không phát hiện, cô quản nhiều làm cái gì vậy? Cô chính là không muốn tôi sống tốt!”"Kỳ thật tôi xóa chuyện gian lận khẳng định cũng có thể thi lên đại học đấy! Tựa như Diệp Lị! Chính cô hại tôi không được lên đại học! Còn hại tôi không có nhà để về!”"Cô còn hại con của tôi! Rõ ràng cô có nhiều rượu thuốc như vậy! Cho tôi một ngụm thì làm sao vậy? Kết quả cô trơ mắt nhìn con của tôi chết!"Cô táng tận lương tâm!"Chu Lệ Hoa gắt gao che miệng Diệp Giai, cũng không che nổi cô ta gào thét."Con đừng càn quấy! Con của con đã chết mới đi tìm Hoa Chiêu! Hơn nữa Hoa Chiêu cũng cho con một lọ rượu thuốc uống rồi! Nó đã chết sao có thể bảo vệ? Con còn muốn khởi tử hồi sinh sao?" Chu Lệ Hoa tức giận nói.Diệp Giai lên án những chuyện trước kia đó, quan hệ giữa Miêu gia cùng Diệp gia, nếu Hoa Chiêu không giải quyết chuyện gian dối kia nó sẽ bị người ta kiểm soát cả đời gì đó, bà ta đã sớm nói qua rất nhiều lần rồi, Diệp Giai hiển nhiên không nghe vào.Hoa Chiêu cũng lười phải nói lại, vừa rồi cô chỉ muốn khích lệ Diệp Giai một chút, để cho cô ta tỉnh táo lại.Kết quả chứng minh đều là dư thừa."Trở lại Diệp gia là điều không thể nào, người phạm sai lầm nói về là về hả? Vậy gia quy còn được gọi là gia quy sao." Hoa Chiêu nói: "Bất quá có thể đưa cô ra nước ngoài học, nước Mỹ không được, quốc gia khác, cô chọn một nước đi."Diệp Giai nghe được câu phía trước vừa muốn nổi giận, nghe đến câu phía sau mắt lập tức sáng ngời, người cũng tinh thần rồi."Đưa tôi ra nước ngoài học?" Giọng cô ta tràn đầy kinh ngạc cùng vui vẻ."Trong nhà xuất ra học phí năm thứ nhất, còn lại cô tự mình giải quyết." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa trường học cũng không phải là trường danh tiếng gì, chính là một trường trung học, chỗ tốt chính là cô có thể tự mình cố gắng thi đại học.”Diệp Giai lại là trước tức giận sau vui.Thi đại học? Cô ta có thể đi học đại học ở nước ngoài? Các trường đại học nước ngoài! So với trường đại học Thanh Hoa gì kia tốt hơn nhiều! Quay đầu lại làm hâm mộ chết những người đã xem thường cô ta!Bất quá cô ta có chút kinh ngạc, hai mắt nghi ngờ nhìn Hoa Chiêu: "Cô tốt bụng như vậy sao? Để tôi đi du học?”Hoa Chiêu ăn ngay nói thật: "Không cho cô ra nước ngoài học còn có thể làm gì? Di dân? Vậy cần một khoản tiền rất lớn, cho cô một người làm cho gia tộc mất mặt sao?”Những lời này cũng không làm Diệp Giai tức giận, bởi vì cô ta biết điều này.Đừng nói hiện tại, cho dù là trước kia ông nội ngoại trừ tiền mừng tuổi, cũng không cho cô ta thêm một phần.Mẹ cho nhiều hơn, cũng chính là tiền sinh hoạt.Trong nhà không có thói quen cho cô ta tiền, bây giờ không cho, cô ta cũng không xù lông."Cô cũng chỉ có thể ra nước ngoài du học." Hoa Chiêu nói.Còn lại là cử đi lao động, hiện tại loại người này rất ít, người cử đi đều là loại công nhân kỹ thuật, kỹ thuật khóc lóc om sòm của Diệp Giai ngược lại rất cao.Cho nên thật đúng là không phải cô hảo tâm bảo Diệp Giai đi du học, mà là muốn đem người đuổi đi, chỉ có thể như vậy đi.Về phần kích thích cô ta một chút, hy vọng cô ta thi đậu đại học tốt, cũng là hy vọng Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh có thể vui vẻ một chút.Người này là Diệp Giai ah, không phải Miêu Giai Lý Giai.Tuy rằng bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc, nhưng bọn họ cũng không hy vọng sau này cô ta chìm trong bùn, bị người ta giẫm dưới chân nghiền nát.Họ không muốn thấy cảnh đó.Hoa Chiêu thở dài, nể mặt nếp nhăn nơi khóe mắt Diệp Danh, cô nhìn vào mắt Diệp Giai, thật lòng nói: "Cô suy nghĩ thật kỹ, chọn một nơi tốt, trường học tốt, cố gắng học thật tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt, tương lai làm việc tốt, sống tốt, có một cuộc sống tốt đẹp, như vậy ông nội nhìn thấy cũng sẽ vui mừng.”Cả người Diệp Giai hung hăng run lên.Hoa Chiêu có đôi mắt biết nói, hiện tại trong đôi mắt kia đều là chân thành.Nước mắt của cô ta rơi xuống một cách khó hiểu, và sau đó càng rơi càng dữ dội, cô ta bắt đầu khóc, khóc đến không thở nổi.Chu Lệ Hoa cũng bắt đầu khóc, khóc thương tâm hơn cả cô ta."Con nghe thấy không? Về sau con sẽ có một tương lai tốt đẹp đấy! !" Bà ta vỗ vỗ lưng Diệp Giai.Hoa Chiêu lưu lại tư liệu của một số quốc gia và trường học, để cho cô ta lựa chọn, người đi ra ngoài.Thật ra cô cảm thấy tư tưởng của Diệp Giai chưa trưởng thành, giống như một đứa trẻ, hành động theo cảm tình, cũng là một con lừa, phải được vuốt ve.Vậy thì vuốt vuốt, vuốt tốt rồi, đi nhanh lên, đừng có ở đây làm trò nữa!Cô mệt mỏi quá.Diệp Giai lựa chọn rất nhanh, cô ta không đến tìm Hoa Chiêu xin tư vấn, Chu Lệ Hoa nói cô ta đi tìm Diệp Danh, sau đó chọn một trường học.Đi đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu, trường học cũng không phải là trường học nổi tiếng, ngược lại rất bình thường.Lợi ích duy nhất là ngưỡng cửa thấp, trả tiền là có thể đi, mua vé máy bay có thể đi, thị thực du lịch đi qua là được, đến đó sẽ thay đổi.Diệp Giai khẩn cấp muốn rời khỏi nơi làm cho cô ta mình đầy thương tích, làm cho cô ta mất mặt, làm cho cô ta thương tâm rơi lệ này.Ba ngày sau, Chu Lệ Hoa đưa cô ta đến sân bay.Thẳng đến lúc này, Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng không nỡ rồi.Bà ta nhìn con gái, có loại cảm giác, nó đi rồi sẽ không trở về nữa.Lần từ biệt này, khả năng chính là vĩnh biệt.Nhưng bà ta không níu giữ người lại."Con nghe lời, đến bên kia học tập thật tốt, tương lai thi vào một đại học tốt, làm việc cho giỏi, về sau lập gia đình, nên cảnh giác, gả cho người tốt!" Chu Lệ Hoa nức nở nói.Diệp Giai trầm mặc mà cúi đầu.Biết rõ con gái còn hận người trong nhà, Chu Lệ Hoa lau khô nước mắt chưa rơi xuống gật gật đầu.Bên kia đã có thể lên máy bay, bà ta vỗ vỗ vai Diệp Giai: "Hãy bảo trọng."Nói xong quay người rời đi.Diệp Giai lúc này mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của bà ta, đáy mắt cũng có ánh nước.Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta dứt khoát quay người, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận