Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1297 - Mẹ, Mẹ Tha Cho Con Đi



Chương 1297 - Mẹ, Mẹ Tha Cho Con Đi



Chương 1297: Mẹ, Mẹ Tha Cho Con ĐiHoa Chiêu vừa thu dọn hành lý, vừa nghe rõ cuộc nói chuyện trong nhà.Rất cảm kích anh cả.Ông trời ơi, mau ban cho anh cả một người vợ tốt như ý đi!Đừng tra tấn Miêu Lan Chi, cũng đừng tra tấn cô nữa.Về phần bọn nhỏ, không mang theo thì không mang theo!Cũng nên để chúng quen với việc rời khỏi cô.Đặc biệt là Tiểu Thận, đã đến lúc cai sữa.Cô đúng là đang tích cực để chuẩn bị mang thai.Đến hay không thì xem ý trời, nhưng công tác chuẩn bị cô phải làm đủ.Hoa Chiêu không nói lời tạm biệt với ai, thu dọn hành lý rồi đi sân bay.Bữa cơm tối kết thúc, Diệp Danh muốn tiếp tục trở về viết câu đối, nhưng bị Miêu Lan Chi sai khiến nói: "Em gái Tiểu Tuệ của con cũng muốn học thư pháp, con dạy con bé một chút.”Triệu Tuệ lập tức thẹn thùng cười với Miêu Lan Chi.Cô ta không muốn học thư pháp, cô ta ghét nhất viết chữ, nhưng cô ta cảm ơn Miêu Lan Chi!Diệp Danh nhìn cô ta một cái, thoải mái gật đầu: “Được!”Miêu Lan Chi và Triệu Tuệ đều rất ngạc nhiên.Triệu Tuệ giống như con thỏ nhảy nhót ở phía sau Diệp Danh, vào thư pháp.Động tác ấu trĩ này, mấy người Vân Phi Cẩm Văn làm, Diệp Danh thích vô cùng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.Nhưng Triệu Tuệ là một cô gái 25 tuổi vẫn còn nhảy nhót! Trán của anh cũng nhảy lên.Chờ cô ta vào thư phòng, Diệp Danh không cho cô ta đóng cửa, đứng ở cửa nói: "Tôi không có một chút tình cảm gì với cô cả, tôi cảm thấy cô quá ngây thơ, tôi rất không thích dỗ dành một đứa nhỏ.”Mặt Triệu Tuệ lập tức cứng đờ, nước mắt lưng tròng: "Anh gạt người, em thấy anh rõ ràng rất thích trẻ con."Hắn đối với người nhà của mình, cũng không thể là giả vờ đúng không!"Tôi thích dỗ dành những đứa trẻ nhỏ, mà không phải là những đứa trẻ lớn tuổi như cô, gái lỡ thì, cô có biết động tác vừa rồi của cô có bao nhiêu ấu trĩ lại buồn cười không." Diệp Danh không nhịn được mà đâm cô ta.Mặt Triệu Tuệ thoáng cái đã biến thành màu đỏ tím.Phàm là mấy cô gái muốn chút mặt mũi, đều không chịu nổi anh nói như vậy.Diệp Danh từng dùng phương pháp này đả kích rất nhiều người muốn tới gần mình.Năng lực chống lại đả kích của Triệu Tuệ rất cao: "Em, em biết, sau này em sẽ sửa, em sẽ đi thật tốt, không nhảy nữa.”Thái dương Diệp Danh lại nhảy lên.Nghe không hiểu tiếng người sao?"Tôi không thích cô, không cần lãng phí thời gian trên người tôi." Diệp Danh nói.Triệu Tuệ nói: "Nhưng dì Miêu rất thích em."Diệp Danh: "Đừng làm bộ nghe không hiểu, đừng để tôi ghét cô.”Diệp Danh nói xong đẩy cô ta một cái.Triệu Tuệ bị đẩy ra ngoài.Diệp Danh đóng cửa phòng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi cô ta.Một chút lễ phép cũng không có.Triệu Tuệ lập tức khóc lên, ô ô bỏ chạy.Miêu Lan Chi đang định nghe ở góc tường vừa vặn nhìn thấy, liền tức giận đến ngã ngửa.Bà cũng không đi an ủi Triệu Tuệ, mà đập cửa thư phòng.“Rốt cuộc con muốn làm gì?!" Miêu Lan Chi tức giận nói."Con muốn độc thân cả đời, thanh tĩnh." Diệp Danh nói.Miêu Lan Chi tức giận nói: "Đừng nói với mẹ mấy câu rắm thối này, bất hiếu có ba loại, không có con là tội lớn nhất!”"Lúc trước không có biện pháp, có Văn Tĩnh ở đó ngăn cản, hiện tại không có cô ta chắn đường, con không muốn tìm một cô gái trẻ sinh con sao?”"Hoặc là, con muốn tìm một người lớn tuổi, chỉ cần cô ta có thể sinh con, mẹ không có ý kiến!"Diệp Danh…" Hay là, con còn chưa bỏ được Văn Tĩnh?” Miêu Lan Chi hét.Diệp Danh thở dài: "Không cần kích thích con, vô dụng."Da mặt Miêu Lan Chi cứng đờ, dịu giọng nói: "Con thích trẻ con như vậy, không hy vọng sinh một đứa thuộc về mình sao? Tương lai đáng yêu như Vân Phi Thúy Vi, không tốt sao?”“Có Vân Phi và Thúy Vi đáng yêu như vậy, vì sao còn muốn sinh đứa giống như vậy chứ?” Diệp Danh cười nói.Miêu Lan Chi rốt cuộc không nhịn được phất tay đánh anh, đánh từng cái một trên người hắn."Đừng cợt nhả nữa cho mẹ, con của người khác rốt cuộc cũng là của người khác, nhà anh em cũng không được! Mẹ là phụ nữ mẹ biết rõ nhất, nếu con có thể sinh, hãy nhanh sinh một đứa cho riêng mình!”Diệp Danh thật sự vừa vô lực lại phiền não, thốt lên: "Con không thể sinh.”Miêu Lan Chi đánh càng ác liệt hơn!Nhưng vô luận bà đánh thế nào, Diệp Danh cũng không chịu thua.Hoa Chiêu nói đúng, tìm một người mình thích, đúng người, cuộc sống có thể ngày càng tốt hơn.Nhưng để gặp người như vậy, quá khó khăn.Hơn nữa tình cảm cũng cần phải được bồi đắp.Văn Tĩnh năm đó chính là loại người này, là người anh thật lòng yêu.Cô ta cũng yêu anh, trong mắt chỉ có anh.Nhưng con người sẽ thay đổi.Anh đã cố gắng bồi đắp một cách cẩn thận trong 10 năm và kết quả cuối cùng là gì?Nhà tan cửa nát.Văn gia mất hai mạng già, Văn Tĩnh bồi mạng mình vào.Anh suýt làm hại gia đình em trai mình.Thật đáng sợ.Anh không có thời gian và năng lượng để bắt đầu một mối quan hệ khác.Một cuộc hôn nhân không được bồi đắp tình cảm có thể kéo dài bao lâu?Đừng thấy Triệu Tuệ hiện tại một lòng nhiệt tình với anh, một ngày hai ngày, một năm hai năm, nhiệt tình của cô ta qua thời gian dài không được hồi báo, hiện tại cô ta thích anh bao nhiêu, tương lai cô ta sẽ hận anh bấy nhiêu!Hắn có bồi đắp cũng không có kết quả tốt, hắn không bồi đắp, mặc kệ là ai, đều sẽ trở thành Văn Tịnh thứ hai.Điều đó thật sự quá đáng sợ, hắn vừa nghĩ tới, da đầu liền tê dại."Mẹ, mẹ buông tha cho con đi." Diệp Danh không nhịn được mà bộc phát cảm xúc.Những lời này giống như một cái búa đập mạnh vào trái tim Miêu Lan Chi.Lại nhìn biểu tình lạnh như băng của Diệp Danh.Trái tim Miêu Lan Chi như nghẹn lại, ôm hắn khóc lớn, rốt cuộc cũng không nỡ đánh một cái nào nữa.Hoa Chiêu đã lên máy bay, sau khi hạ cánh đã đón một trận mưa to, lại một trận giày vò, lúc về đến nhà đã qua 12 giờ.Cô lặng lẽ bước vào phòng.Hoa Chiêu vào phòng buông hành lý xuống rồi đi vào phòng vệ sinh, định rửa sạch cái lạnh của mưa thu.Nhưng ngay sau đó, đã rơi vào một lồng ngực nóng bỏng."Ah! Anh biết em ở đây sao?" Hoa Chiêu ngẩng đầu, cười hì hì nói."Từ xa anh đã ngửi thấy mùi thơm." Diệp Thâm chôn sâu giữa tóc cô buồn bực nói."Ha ha! Ngứa ~" Hoa Chiêu trốn tránh.Xoay tới xoay lui đã bị ôm chặt hơn.Nhưng Diệp Thâm lại không có động tác tiếp theo, ngược lại làm cho Hoa Chiêu hơi kỳ quái.Hôm nay anh ăn chay sao?Bàn tay to của Diệp Thâm sờ vào bụng cô lưu luyến không rời."Em đến đây để nói cho anh biết tin tức tốt sao?" Anh thì thầm.Tính toán một chút, anh đã ở nhà chăm chỉ cày cấy nhiều ngày như vậy,Thì ra là bởi vì chuyện này.Hoa Chiêu lắc đầu: "Xin lỗi, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng, dì cả hôm qua vừa đi."“Được, anh biết rồi."Cả người Hoa Chiêu lập tức bị ôm lên, đặt lên bồn rửa tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận