Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 996 - Được Hay Không.



Chương 996 - Được Hay Không.



Chương 996: Được Hay Không."Bọn hắn chỉ huy lung tung, nói năm nay đồ gia vị quá đắt, nên dùng ít một chút! Thậm chí có mấy gia vị cũng không cho vào.”"Lúc ấy tôi cùng Lưu Tiền đều không ở nhà xưởng, đi ra ngoài thu tiền, mà người chuẩn bị đồ gia vị kia không biết nghĩ như thế nào mà nghe lời bọn hắn, cuối cùng sản xuất ra đồ quả thực không có cách nào ăn, làm cho người ta đánh tới tận cửa hàng nói đồ rởm."Từ Mai nói xong cũng tức giận đến run rẩy rồi, dường như cô ấy còn tức giận hơn cả việc bà nội ép cô ấy phải giảng hòa.Cùng Từ gia hòa giải cho bọn hắn 10 đồng tiền cũng được, nhưng đập phá việc kinh doanh của cô ất thì tuyệt đối không được!"Cái người điều phối kia sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi: "Công việc quan trọng như vậy, người được chọn khẳng định cũng được cô coi trọng đấy, cái gì có thể làm cái gì không thể làm hắn không biết sao?"Cái này mới là trọng điểm.Từ Mai có chút xấu hổ nói: "Tôi nhìn lầm người rồi, sau đó cũng đã sa thải hắn!"Hoa Chiêu nhìn cô lắc đầu: "Có lẽ không phải cô nhìn lầm người, mà là quản lý xảy ra vấn đề, mấy người Từ gia này có thể thuận lợi tiến vào cổng nhà xưởng, còn tiến vào xưởng, vậy thì là vấn đề rất lớn."Những người được coi trọng mắc sai lầm, và những người bảo vệ cũng mắc lỗi, đây không phải lỗi của ai khác, đây là Từ Mai sai.Hoa Chiêu nhìn về phía Lưu Tiền, đây cũng là lỗi của hắn.Từ Mai một người phụ nữ, trước kia chẳng qua chỉ là một y tá trưởng, hiện tại lại để cho cô ấy làm một xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, quản lý hơn mười người, cô ấy làm không được, cũng có thể hiểu.Lưu Tiền trước kia cũng quản hơn trăm người, hắn cũng không được rồi hả?Lưu Tiền xấu hổ mà cúi đầu: "Lỗi của tôi, tôi lập tức sửa lại!""Cái này không trách hắn." Từ Mai lập tức nói: "Trước kia chúng tôi đã thương lượng tốt rồi, hắn quản lý bên ngoài, tôi quản lý bên trong, chuyện tiêu thụ hắn quản, sản xuất tôi quản, sổ sách cùng nhau quản, chúng tôi ai cũng không can thiệp vào việc của ai, là năng lực của tôi không đủ, cô cứ nói tôi là được rồi."Hoa Chiêu lập tức thưởng cho hai người một cái lườm sâu sắc.Xem, cô còn chưa nói gì đâu, hai người này còn không phải vợ chồng đâu, hai người đã bắt đầu bảo vệ nhau rồi."Đó là lý do tại sao cả hai người đều sai, về nhà viết kiểm điểm cho chính mình xem đi.” Hoa Chiêu nói ra.Từ Mai sững sờ: "Không phải cho cô xem sao?""Tôi mới không xem, tôi cũng không phải là giáo viên của hai người, xem bản kiểm điểm làm gì." Hoa Chiêu nói ra."Thế nhưng cô là bà chủ ah, chúng tôi đang kiếm tiền cho cô ah, chúng tôi phạm sai lầm, kiểm điểm rồi, cô phải kiểm tra a?" Từ Mai nói."Tôi không kiểm tra, tôi trực tiếp giải quyết vấn đề." Hoa Chiêu nói.Đối với nhà máy thực phẩm này, Hoa Chiêu ngoại trừ cung cấp máy móc, cung cấp chút nguyên vật liệu, những cái khác đều bỏ qua.Toàn bộ giao cho hai người đi làm.Cái gì cũng để cô làm, cô cần bọn họ làm gì?Về phần sẽ đi đường quanh co, đi qua một lần về sau mới không tái phạm, đây là một cái giá lớn để phát triển, cô có thể trả được.Đừng nói ai đó suýt chút nữa đập vỡ bảng hiệu, dù là để toàn bộ bảng hiệu bị đập nát cô cũng không đau lòng.Cô có gia vị của riêng mình trong tay, lại lập một nhãn hiệu khác là được.Từ Mai cười, cảm thấy Hoa Chiêu đến giải quyết chuyện này, vậy quả thực tốt quá!Cô ấy cho rằng Hoa Chiêu không thèm quản đây này!Thân là bạn tốt của Hoa Chiêu, cô ấy biết rõ Hoa Chiêu có rất nhiều tiền đấy.Lợi nhuận của nhà máy sản xuất thực phẩm của họ tuyệt đối làm cho người ta hoa mắt, nhưng Hoa Chiêu không phải là một trong số đó!Từ Mai có đôi khi cảm thấy Hoa Chiêu không phải người, tại sao có thể có người chỉ qua mấy năm đã từ một nghèo hai trắng đến kiếm được nhiều tiền như vậy?Cô ấy không muốn tin tưởng, nhưng lại không thể không tin."Cảm ơn tiên nữ đã cứu tôi, tiên nữ cô định làm như thế nào?" Từ Mai cười đùa nói.Lúc này còn có tâm tư đùa cợt, Hoa Chiêu cũng cười."Cô chạy đi cũng không giải quyết được vấn đề căn bản, vé xe lửa lại không đắt, cô chạy tới Bằng thành, Từ gia chỉ cần một tờ vé xe lửa liền có thể giải quyết, đến lúc đó Bằng Thành cũng là thủ đô.""Ai!" Từ Mai thở dài: "Ai nói không phải."Nhưng ngữ khí của cô ấy đã không lo lắng nữa rồi, Hoa Chiêu nói sẽ giúp cô ấy giải quyết, cô ấy chỉ cần xem náo nhiệt là tốt rồi."Vậy làm sao bây giờ?" Từ Mai hỏi.Hoa Chiêu không nhiều lời, nói cho bọn họ biết ngày mai cô đến xưởng nhìn kỹ hẵn nói.Vấn đề xảy ra ở đâu, cô phải nhìn kỹ mới nói được.Từ Mai cao hứng: "Tôi đây về nhà đi ngủ đây!"Nói xong lảo đảo đứng dậy.Đầu óc tỉnh rượu rồi, thân thể còn chưa tỉnh hoàn toàn.Lưu Tiền nhanh chóng tiến lên đở lấy: "Tôi đưa cô về nhà."Từ Mai do dự một chút, gật đầu.Hai người tạm biệt Hoa Chiêu, dắt díu nhau đi ra.Diệp Thâm ôm tiểu Thận đi tới, ba đứa nhỏ líu ríu đi theo phía sau anh.Tiểu Thận nhíu mày, nhưng vẫn ngủ.Thằng bé rất dễ bị bừng tỉnh, nhưng không biết vì sao, nghe thấy giọng của anh chị mình, nó lại không sợ hãi.Ba đứa nhỏ lặng lẽ ở bên cạnh nó nói chuyện, nó thỉnh thoảng còn có thể bật cười."Nó nhất định là nhận ra giọng của anh chị." Hoa Chiêu nói ra.Nghe nói thai nhi ở trong bụng cũng có nhớ lại đấy, bằng không thì dưỡng thai làm cái gì.Lúc ấy mang thai tiểu Thận, anh trai chị gái thường xuyên kể chuyện xưa cho bé."Từ Mai làm sao vậy?" Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu chớp mắt, lập tức bắt đầu trừng mắt: "Sao lại quan tâm cô ấy như vậy?"Rất lâu không có dấm chua ăn, phải tìm chút cảm giác ~ buổi tối dễ làm việc. . . Khục khục!Diệp Thâm liếc xéo cô: "Anh là quan tâm em! Anh nghe nói ngày mai em muốn đi ra ngoài?"Gần đây anh không muốn Hoa Chiêu đi ra ngoài. . . .Ánh mắt của anh, Hoa Chiêu vậy mà hiểu rồi, dù sao tâm linh tương thông, hai người đều nghĩ đến cùng nhau đi.Cô cười nói: "Không có việc gì, không xa, chỉ đến nhà máy thực phẩm xem một vòng sẽ trở lại."Con cái ở đây, hai người liếc nhau, cũng không nói quá nhiều.Hoa Chiêu nói cho anh chuyện của Từ Mai, Diệp Thâm chỉ nghe, không nói gì.Đợi khách khứa đều đi rồi, ba đứa nhỏ cũng ngủ rồi, tiểu Thận cũng bị đặt vào góc giường, Diệp Thâm dựa tới. . . . .Đứa nhỏ đã tìm được, hai người hưng phấn mà ở trong khách sạn náo tới không yên, nhưng rốt cuộc cũng là ở bên ngoài, hơn nữa trong lòng còn băn khoăn chuyện báo thù.Về sau lại một đường bôn ba, hiện tại rốt cuộc đã về nhà, đến chỗ an toàn nhất.Đương nhiên muốn làm cho tận hứng. . . . ."Gầy." Sau đó, tay Diệp Thâm bám vào cái eo mảnh khảnh của cô nỉ non nói.Trước kia ở đây rất mềm đấy, có thịt, nhưng bây giờ có thể sờ đến xương rồi."Tháng cứ chăm sóc không tốt." Anh có chút đau lòng."Anh còn biết em đang ở trong tháng?" Hoa Chiêu đâm lồng ngực anh.Diệp Thâm đột nhiên cả kinh, mới nhớ tới Hoa Chiêu vẫn còn trong tháng, anh lại náo loạn cô nhiều lần.Anh đứng lên muốn đi.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, liền túm anh lại: "Anh muốn đi đâu?""Đi tìm cô cô hỏi một chút, được hay không?" Diệp Thâm vừa đi giày vừa nói.Hoa Chiêu buồn cười mà đè anh lại, đem anh kéo về trên giường: "Em nói được, là được. Dù sao cũng sắp ra tháng rồi."Hơn nữa với tố chất thân thể cô, cô cảm thấy ở cữ mười ngày là được rồi."Nên hỏi một chút mới yên tâm." Diệp Thâm lại kiên trì nói."Loại chuyện này sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi! Lại là hỏi thân thích!" Hoa Chiêu im lặng mà đè anh lại, kéo quần áo anh: "Em sẽ nói cho anh biết một lần nữa em có được hay không!"Diệp Thâm......Ngày hôm sau, Hoa Chiêu giữa trưa mới đến nhà máy thực phẩm.Người gác cửa của nhà máy thực phẩm vẫn hữu dụng, nhưng Hoa Chiêu cũng chỉ đăng ký đơn giản là có thể tiến vào.Cũng không có tra chứng nhận thân phận, căn bản không cách nào xác định đây là tên thật hay tên giả.Chuyện này cũng có thể hiểu được, bởi vì năm 1981 căn bản chưa có chứng minh nhân dân, thứ này phải vài năm sau mới có.Tiến vào nhà máy thực phẩm, còn chưa đi đến xưởng, từ xa cô đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.Hoa Chiêu lập tức im lặng, ở trong xưởng cũng có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau, Từ Mai thật sự rất lợi hại!



Bạn cần đăng nhập để bình luận