Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1361 - Chu Gia Chờ Chết



Chương 1361 - Chu Gia Chờ Chết



Chương 1361: Chu Gia Chờ ChếtTriệu Tuệ bị Tống Tuyết đánh thức.Tố chất tâm lý của Triệu Tuệ không bằng Tống Tuyết, cô ấy thét chói tai chất vấn vài tiếng mới tỉnh táo lại, tay run rẩy, bưng tô cơm trong tay, ăn từng ngụm.Ăn nhiều, bổ sung năng lượng! Mới có khí lực chạy trốn!Chỉ là cơm này, sao lại rất ngon? Hơn nữa có một mùi vị quen thuộc, giống như đồ ăn nhà Hoa Chiêu, đồ ăn này Hoa Chiêu tự mình múc cho hai người, nhét vào tay hai người, hương vị đương nhiên quen thuộc.Bỏ thêm nguyên liệu đấy.Bằng không các cô không có khí lực, sẽ không dễ chạy trốn.Hai người ăn xong, Hoa Chiêu còn "yêu cầu" Chu Hiếu thả các cô ra, để bọn họ cho Lưu Minh và Chu Binh ăn cơm.Hoặc là hắn dứt khoát thả Lưu Minh và Chu Binh, để bọn họ tự mình ăn.Điều đó chắc chắn là không thể.Xét thấy Tống Tuyết và Triệu Tuệ biểu hiện rất lý trí, cùng chồng mình cũng không thân mật nhiều, Chu Hiếu suy nghĩ một chút liền cởi bỏ còng chân cho Tống Tuyết và Triệu Tuệ.Ba người phụ nữ này, một tay hắn cũng có thể đối phó được.Tống Tuyết và Triệu Tuệ thành thật đút cơm cho Lưu Minh và Chu Binh.Miệng Lưu Minh và Chu Binh được thả ra, cũng không chửi ầm lên, kêu gào cái gì, thức thời vô cùng.Chu Hiếu cũng muốn thu người về dưới trướng, đáng tiếc, rốt cuộc cũng sợ bọn họ thông báo cho nhà chồng Hoa Chiêu, để người ta biết Hoa Chiêu ở đâu.Cho nên vẫn phải giết.Nhưng cũng không cần quá nóng vội.Hoa Tiểu Ngọc lại luôn cảm thấy làm như vậy không ổn, đám người này vừa nhìn đã biết đang tích góp sức chạy trốn!"Anh Hiếu""Câm miệng! Ăn đi! Không muốn ăn thì về nhà trông con!” Chu Hiếu quát Hoa Tiểu Ngọc.Nước mắt Hoa Tiểu Ngọc thiếu chút nữa rơi xuống, bởi vì ở trước mặt Hoa Chiêu mất hết mặt mũi."Cô có con sao?" Hoa Chiêu nhẹ nhàng gắp đồ ăn trong chén, ăn mấy miếng cho có, hỏi Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc không muốn nói chuyện với cô, không muốn lộ tin tức của mình.Hoa Chiêu không chết, cảm giác nguy cơ trong lòng cô ta càng ngày càng nặng.Cô ta cũng không quên ở trên thuyền, Diệp Thâm giết người như thái thịt.Cô ta không nói, Chu Hiếu lại muốn nói chuyện phiếm với Hoa Chiêu.Hắn cười nói: "Cô ấy sinh cho tôi một đứa con trai, năm nay hai tuổi rưỡi, gọi là Đại Hổ, lát nữa để nó tới thăm dì.”Hoa Chiêu cười cười: “Phòng này một mùi máu tươi, lại dọa đứa nhỏ, tôi đi thăm nó thì hơn."“Vậy không được." Chu Hiếu nói thẳng: "Cô không thể ra khỏi sơn động này.”Hoa Chiêu nghe xong, làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Anh và Tiểu Ngọc quen nhau thế nào?”Tiểu Ngọc?Chu Hiếu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đây có thể là tên thật của vợ.Xem ra chuyện vợ gạt hắn cũng là không ít."Tôi nhặt cô ấy từ biển." Chu Hiếu nói ngắn gọn.Điều này không có gì để nói, người dân trong làng đều biết."Em rể làm buôn bán hàng lậu?" Hoa Chiêu hỏi.Chu Hiếu cười, ngạo nghễ nói: "Đảo Quỳnh Châu này, một nửa làm ăn đều là của nhà tôi!"“Lợi hại lợi hại." Hoa Chiêu nói.Không thể không tin.Cô đã lặng lẽ quan sát thôn cách đó không xa, thôn lớn như vậy, toàn là nhà lầu, trong phòng đầy đủ đồ gia dụng, dưới gầm giường có rất nhiều tiền tiết kiệm.Nó thực sự giàu có để chảy mỡ.Bây giờ muốn kiếm được rất nhiều tiền từ kinh doanh đứng đắn, không phải là chuyện dễ dàng ở nơi này, trừ khi họ làm bất động sản.Nhưng hiện tại bất động sản ở Tam Á cũng chưa đến lúc nổi lên, còn thiếu vài năm, hiện tại làm bất động sản cũng không kiếm được.Cho nên cho dù Chu Hiếu chỉ nói qua, cũng không thể che dấu việc Chu gia làm ăn thật lớn.Đây cũng là nguyên nhà mà hiện tại cô ngồi ở đây nói chuyện phiếm với Chu Hiếu.Thôn bên ngoài rất lớn, dân cư đông đúc, hiện tại hình như không phải lúc buôn bán, trong thôn đều là người.Hơn nữa thôn lớn như vậy hình bán nguyệt, đem sơn động này vây quanh bên trong.Dù cô muốn giết chết mười mấy người trong sơn động, muốn mang theo Lưu Minh và Chu Binh bị thương, Tống Tuyết và Triệu Tuệ không có công phu gì, trộm xe chạy trốn cũng không được.Con đường duy nhất để xe ra khỏi thôn là phải đi qua thôn.Những nơi khác đều là cây cối, không thể lái xe.Không lái xe mà đi bộ phía sau núi?Gân chân Lưu Minh và Chu Binh vừa khâu, có đi được hay không còn không biết, cho dù là đi được, cũng có hạn.Hơn nữa cô nhìn thấy phía sau núi quá lớn, các cô chạy mấy ngày cũng không ra ngoài được.Vậy không bằng chờ người đến cứu.Hoa Chiêu nhàn nhã, một chút cũng không sốt ruột.Bây giờ đã qua thời gian gọi điện thoại mỗi tối của cô với Diệp Thâm, không nhận được điện thoại của cô, Diệp Thâm lại không tìm được người, hiện tại đang trên đường tới rồi chứ?Ha ha, người Chu gia chờ chết đi!Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Hoa Chiêu lập tức mềm mại.Chu Hiếu còn tưởng rằng lời mình nói có hiệu quả, hắn được Hoa Chiêu xem trọng rồi, trong lòng lập tức như nở hoa.Nếu như có thể làm cho cô ta ngoan ngoãn phối hợp, đương nhiên sẽ tốt hơn hắn phải dùng sức mạnh.Hoa Tiểu Ngọc lại gấp gáp như bị mèo cào, ngồi cũng không được, đứng cũng không yên. Muốn cào chết Hoa Chiêu,Đột nhiên, cô ta sửng sốt.Không nên.Không phải cô ta ngóng trông Chu Hiếu làm gì Hoa Chiêu, để cho Diệp Thâm đội nón xanh sao?Cô ta không nên ghen, sáng mai cô ta sẽ đến xem bộ dáng Hoa Chiêu bị chà đạp xong!Hoa Tiểu Ngọc lập tức rót rượu cho Chu Hiếu: "Hai người chậm rãi ăn, em về nhà trông đứa nhỏ.”Chu Hiếu hài lòng nhìn cô ta một cái, rốt cuộc cũng hiểu chuyện.Động tác đang ăn của Lưu Minh và Chu Binh cũng dừng lại, nhìn về phía Chu Hiếu.Tâm tư Hoa Tiểu Ngọc chỉ thiếu viết lên mặt.Chu Hiếu cũng là một người thô thiển, khinh thường che dấu cảm xúc, vẻ mặt ghê tởm kia, bọn họ vừa nhìn đã biết đang suy nghĩ cái gì.Nhưng tầm mắt dừng trên người Hoa Chiêu, thấy cô vui vẻ chơi ngón tay, hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.Chỉ có một mình Chu Hiếu, tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoa Chiêu.Hoa Chiêu có năng lực làm cho hắn chết không một tiếng động.Cho dù nơi này có mười mấy người đàn ông, bọn họ cũng không lo lắng.Trong tay Hoa Chiêu có độc dược!Cô ấy chắc chắn mang tới đây, thuốc trị thương quen thuộc trên người chính là minh chứng.Sự phẫn nộ khi nhìn thấy Hoa Chiêu bị bắt về qua đi, đầu óc hai người tỉnh táo lại, thấy được quần áo đi đường trên người Hoa Chiêu.Đây không phải là bị người ta đột nhiên bắt đến, đây là cố ý tới đấy!Chắc chắn đã có đầy đủ sự chuẩn bị.Hai người ăn cơm, một bát không đủ, nói với vợ còn muốn ăn.Hoa Chiêu lại tự mình múc cơm cho bọn họ.Trong tay cô có thuốc, lại không có ý định dùng cho người trong sơn động này.Chu gia có thể làm lớn khẳng định không phải dựa vào Chu Hiếu tâm tư đơn giản này, chỉ tốn một giờ cô đã phát hiện.Trong thôn cứ cách 10 phút, sẽ phái một người tới kiểm tra tình huống bên sơn động, có dị thường hay không.Mà trong thôn, hầu như nhà nào cũng có vũ khí nóng, bên ngoài thôn thậm chí còn có đội tuần tra vũ trang.Nếu cô giải quyết tất cả mọi người trong hang động, cũng không thể kết thúc, cô phải giải quyết cả ngôi làng.Không dùng dị năng là chuyện không thể nào.Cô sẽ không thể che dấu mấy người Lưu Minh và Chu Binh.Cho nên quên đi, chờ Diệp Thâm đến thu thập bọn hắm đi.Chu Hiếu đột nhiên đứng lên, nói với Hoa Chiêu: "Cô lại đây, tôi nói cho cô biết một chuyện.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận