Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 704 - Khiến Nó Biến Mất.



Chương 704 - Khiến Nó Biến Mất.



Chương 704: Khiến Nó Biến Mất."Tôi là ai, chắc hẳn Dương tiên sinh đã tra được rất rõ ràng." Diệp Thâm vô lực nói: "Ngược lại là Dương tiên sinh làm như vậy, là có ý gì?"Anh hiện tại xác thực rất vô lực, thuốc này không có tác dụng nhanh, hình như là đợi đến lúc bữa tối chấm dứt mới phát tác, bằng không thì anh cũng sẽ không trúng độc sâu như vậy.Hơn nữa tác dụng thật sự rất mạnh, anh cảm giác chỗ kia muốn nổ tung.Bất quá, cẩn thận cảm giác, trong thân thể giống như có chút mát lạnh chậm rãi từ trong đan điền chảy ra, chạy khắp toàn thân, làm cho sức lực của anh từng chút một khôi phục.Hơn nữa hạt giống giấu ở trong tóc, cũng làm cho đại não đang choáng váng của anh rất nhanh đã thanh tỉnh."Anh là Tô Hằng, thân phận ngược lại rất rõ ràng, nhưng quá rõ ràng, quá minh bạch, tôi tra một lần đã ra hết rồi, quá dễ dàng lại làm cho tôi không thể tin được." Dương Lập Dân cười ha hả nói."Hơn nữa anh lại có tính kháng thuốc rất mạnh, cũng không phải người bình thường có thể có đấy." Ông ta nói ra: "Người trúng loại thuốc này, không thể chịu được 3 phút đồng hồ, hiện tại sớm nên. . ."Ông ta nhìn thoáng qua con gái bên cạnh đã thần chí không rõ bổ nhào vào trên người Diệp Thâm bắt đầu cởi quần áo.Sau khi nhìn qua chỗ khác, ông ta cười nói với Diệp Thâm: "Nhưng cho dù anh là ai, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn anh làm con rể tôi."Cho dù Tô Hằng là người bên kia phái tới thì sao? Bọn hắn cũng không là lần đầu tiên phái người đến, cuối cùng thì như thế nào đây?Dưới thủ đoạn của ông ta, không phải ngoan ngoãn đào ngũ, chính là bị ông ta giải quyết.Tô Hằng nha, ông ta không muốn giải quyết, tên nhóc này có năng lực kiếm tiền, ông ta thật sự rất chọn trúng.Dương Chân bên cạnh đã thần chí không rõ, quần áo cởi được một nửa.Diệp Thâm chán ghét "Giãy dụa" đẩy cô ta ra.Động tác này chọc giận Dương Lập Dân.Ông ta từ trước đến nay rất sủng ái đứa con gái này, thầy tướng số đã nói, đây chính là quý nhân của ông ta.Cũng là từ khi có đứa con gái này, ông ta thật sự bắt đầu "Thăng chức rất nhanh", đến bên này vượt qua những ngày tốt lành!Hơn nữa con gái của ông ta lại xinh đẹp lại nhu thuận, quá xứng với tên nhóc này!Hắn lại không nhìn trúng?"Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Dương Lập Dân lạnh mặt: "Bằng không thì, anh chỉ có một con đường chết."Nếu như không thể bị chính mình sử dụng, vậy cũng không phải cần giữ lại rồi."Dương tiên sinh 'Cất nhắc' tôi, chắc chắn là chọn trúng năng lực của tôi." Diệp Thâm suy yếu nói, cùng ông ta kéo dài thời gian: "Nhưng ông làm như vậy, sẽ chỉ làm tôi phản cảm, tương lai chưa hẳn sẽ chịu làm việc.""Biết là tôi cất nhắc anh, anh còn dám cự tuyệt?" Dương Lập Dân cười lạnh: "Hay là nói, anh là người có nguyên tắc có kỷ luật, không cưỡng bức phụ nữ? Vậy Chu Mạn Lệ cùng Phương Tầm thì sao?"Diệp Thâm híp mắt, Hoa Chiêu mới đến một ngày, dùng thân phận Phương Tầm, Dương Lập Dân đã tra được rồi.Xem ra Hoa Chiêu cũng lọt vào mắt ông ta rồi.Chuyện này không thể được. . . .Không đợi Diệp Thâm trả lời, Dương Lập Dân liền cười: "Anh không nói cũng không sao, tôi đã đi mời Chu tiểu thư cùng Phương tiểu thư đến, chắc hẳn lúc này đã mời đến rồi, lập tức trở về rồi."Anh không nói, nhưng tôi thấy Chu tiểu thư rất muốn nói."Diệp Thâm mặt không biểu tình, trong lòng lại hung hăng run lên.Xem ra bọn hắn cũng không biết Chu Mạn Lệ bị đưa đi rồi, nguy hiểm để lộ thân phận đã không còn.Nhưng Hoa Chiêu vẫn còn!Dương Trung vậy mà đi bắt Hoa Chiêu rồi!Giống như có một đốm lửa trong lòng anh muốn nổ tung! Sức mạnh đã tăng tốc để tập hợp.Diệp Thâm nắm chặt tay lại, cảm giác như sức lực đã trở về một phần mười.Nghĩ đến lực lượng trong trang viên. . . Tuy rất nguy hiểm, nhưng anh đã đợi không được!Ai biết Dương Trung bắt Hoa Chiêu là lập tức mang về ra, hay là. . . . .Anh không thể để cho cô bị một chút tổn thương nào!Anh đưa tay ra với đến bên cạnh Dương Chân. . .Bắt lấy cô ta đem làm con tin, có thể làm cho trở ngại của anh ít đi một chút.Dương Lập Dân cho rằng anh đã quy hàng, muốn bắt đầu làm việc, lại cười nói ngừng."Anh vừa nhắc nhở tôi rồi, làm cho anh không cam tâm tình nguyện đấy, về sau anh sẽ không làm việc thật tốt, tôi có được anh cũng vô dụng, còn lưu lại mối họa." Dương Lập Dân nghĩ nghĩ nói ra: "Đi đem người ở trong tầng hầm ngầm kéo lên đây."Người hầu động tác rất nhanh, vài phút sau, một người toàn thân máu đen, gầy trơ cả xương bị bắt tiến đến.Dương Lập Dân không chê bẩn mà nắm tóc của hắn lên, đem mặt hắn giơ ra."Người này tên là Ngô Tân, anh biết không?" Ông ta hỏi Diệp Thâm.Diệp Thâm trong lòng chấn động, nhưng lại lắc đầu.Anh không biết, nhưng hắn biết rõ.Anh trước khi đến, đã đọc qua rất nhiều tư liệu.Ngô Tân là một vị tiền bối, mất tích hơn 2 năm, bị phán định tử vong, xác định nhiệm vụ thất bại.Bên trên mới có thể một lần nữa phái người đến.Không nghĩ tới người còn sống, lại sống như thế này.Ngô Tân mặt không biểu cảm, vẻ mặt trầm lặng nhìn thoáng qua Diệp Thâm, lại rủ mắt xuống."Ra, giết hắn đi." Dương Lập Dân nói ra.Bọn người hầu cũng đã quen việc này, không cần Dương Lập Dân phân phó, một vài thao tác như nước chảy mây trôi.Có người bưng lên máy quay phim.Có người đút một khẩu súng vào trong tay Diệp Thâm, đương nhiên là không có đạn đấy.Ai đó đã đỡ anh lên và kéo cánh tay của anh vào vị trí chụp của mình.Người chụp liên tục thay đổi góc độ, hoặc nhắc nhở người đang đỡ Diệp Thâm thay đổi tư thế."Đã hiểu chưa?" Dương Lập Dân ở một bên đắc ý cười nói: "Mặc kệ anh giết hắn hay không, lát nữa hẳn sẽ phải chết, mà người giết hắn chính là anh, những điều này đều là bằng chứng."Ông ta chỉ vào máy quay phim cùng súng nói ra.Đã có những vật này, Tô Hằng mặc kệ là ai, về sau cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ông ta nói.Quay phim xong, nhiếp ảnh gia gật đầu chào ông chủ.Dương Lập Dân cao hứng nói: "Tôi tin là Tô tiên sinh thông minh sẽ biết lựa chọn thế nào."Nói xong quay người muốn đi, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã của người hầu.Cửa phòng bị người đẩy ra, một người hầu kinh hoảng mà hô: "Lão gia, không tốt rồi! Thiếu gia bị người ta bắt!""Cái gì?" Dương Lập Dân cả kinh: "Bị ai bắt?"Người hầu liếc nhìn Diệp Thâm: "Điện thoại là vệ sĩ của hắn gọi tới đấy, để cho chúng ta lập tức thả hắn ta, bằng không thì sẽ giết thiếu gia."Dương Lập Dân bỗng nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm.Diệp Thâm lại thở phào buông lỏng mà ngã xuống giường.Dương Trung đã bị bắt, vậy vợ anh khẳng định không có việc gì!"Đem điện thoại nhận bên này!" Dương Lập Dân trầm giọng nói.Trong phòng này cũng có điện thoại, rất nhanh ông ta đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của con trai: "Ba ba! . . . Ah!"Hắn nói không nên lời, Hoa Chiêu cũng không có ý định để cho hắn cùng Dương Lập Dân nói chuyện, cô chỉ muốn cho ông ta nghe một chút tiếng con mình sắp chết rồi.Tiếng hét truyền từ cao xuống thấp, làm cho người nghe có thể nghe thấy người bên kia càng ngày càng suy yếu.Vệ sĩ nhận được tín hiệu, nói với đầu dây bên kia: "Nếu không muốn con trai mình chết thì đừng động vào ông chủ của tôi, thả ông ấy ra ngay lập tức!"Dương Lập Dân gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm, cắn răng nói ra: "Thả người thì có thể, nhưng các người không được tiếp tục đánh con tôi! Hơn nữa tôi muốn lập tức nhìn thấy hắn! Chúng ta sẽ trao đổi con tin ở Dương gia!"Vệ sĩ vừa muốn nói ông xem tôi là kẻ ngốc sao?Chợt nghe Diệp Thâm nói: "Đồng ý với ông ta."Dương gia, anh hiện tại không muốn rời đi rồi.Anh thầm nghĩ sẽ khiến nó biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận