Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1548 - Ông đã lập di chúc chưa?



Chương 1548 - Ông đã lập di chúc chưa?



Chương 1548: Ông đã lập di chúc chưa?Chu Văn Hiên sửng sốt một lúc, lập tức nói: "Chắc chắn không phải là cô, sao có thể là cô làm được chứ? Tôi hoàn toàn tin tưởng cô! Chúng chỉ là những tên bắt cóc bình thường!"Cho dù là về khả năng kinh tế hay là về năng lực thì Hoa Chiêu đều mạnh hơn nhà họ Chu bọn họ nhiều.Hòn đảo nhỏ đó đầy đá thô, bao nhiêu vệ sĩ được đào tạo bài bản... Đã để lại cho anh ta ấn tượng không thể phai mờ.Vốn dĩ anh ta cho rằng mình là một nhân vật có tiếng ở Hồng Kông, trong nhà cũng có chút thực lực.Kết quả là cái gì cũng không phải.Chút tiền này của nhà anh ta, người ta chắc cũng không để vào mắt, vậy thì bắt cóc anh ta làm gì? Hơn nữa, những kẻ bắt cóc hoàn toàn không đòi tiền, chúng trực tiếp giết con tin.Sao chuyện này có thể là Hoa Chiêu làm được?Hoặc là anh ta và ông nội những ngày gần đây quá phô trương, bị người có ác ý nhắm tới, hoặc chính là trả thù.“Anh không nghi ngờ tôi là tốt rồi.” Hoa Chiêu nói.Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu ông cụ Chu và cháu trai nhà họ Chu nghi ngờ cô, có khúc mắc thì sẽ không tốt, vậy sẽ khó lòng hợp tác được.Bây giờ nhìn thấy Chu Văn Hiên quả quyết như thế, cô thấy yên tâm rồi, tự mình rót cho Chu Văn Hiên một tách trà... Uống vào một ngụm trà nóng, Chu Văn Hiên cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp.Cảm giác đang còn được sống thật sự tốt biết bao.Nhớ lại sự sợ hãi và tuyệt vọng trước đó, anh ta rất muốn trả thù."Tôi sẽ báo cảnh sát! Băng nhóm bắt cóc này quá tàn ác! Sau khi cướp được tiền chúng giết người ngay. Tôi đã nói sẽ đưa thêm tiền mà chúng cũng không cần! Hơn thế thủ đoạn thuần thục, nhìn qua có thể thấy được chúng thường xuyên làm loại chuyện này!" Chu Văn Hiên nói.“Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?” Hoa Chiêu nói."Cái gì?" Chu Văn Hiên hỏi.“Mặc kệ là cướp hay là bắt cóc, chúng đều muốn kiếm tiền, lí nào mà có thể chê tiền?” Hoa Chiêu nói.Chu Văn Hiên dừng một chút nói: "Có lẽ chúng cho rằng việc bắt cóc chúng tôi quá rắc rối, hệ số rủi ro cũng quá cao chăng? Không bằng tính toán chỉ lấy một chút tiền? Chúng tôi đã mang theo không ít tiền mặt, còn có đồng hồ vàng và đồ trang sức."Chu Văn Hiên đau khổ nghiến răng nghiến lợi, những thứ khác mất rồi thì thôi, nhưng mặt dây chuyền trên cổ anh ta chính là Đế Vương Lục, lại còn là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu!Cuối cùng lại đứt đoạn trong tay anh ta?Thật tội lỗi mà.“Sao không anh đợi chút nữa xem?” Hoa Chiêu nói."Ý của cô là?" Chu Văn Hiên hỏi."Cứ chờ xem chuyện xảy ra tiếp theo, xem thử rốt cuộc là một tên cướp bình thường hay ai đó đang tìm cách trả thù. Nếu không cứ để kẻ địch đứng trong bóng tối mà không ai phát hiện thì loại chuyện này sẽ lại tiếp tục xảy ra." Hoa Chiêu nói.Chu Văn Hiên im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Được rồi."Anh ta tuyệt đối không bao giờ muốn trải nghiệm thêm một lần nữa!Nếu anh ta đã đồng ý thì lại dễ xử lý, Hoa Chiêu trực tiếp sai người lái du thuyền về đảo.Lúc xuống tàu, ông cụ Chu đã tỉnh lại và biết được tình hình lúc này.Ông cụ ngay lập tức đồng ý với cách làm của Hoa Chiêu.Ông cụ vẫn luôn cảm thấy rằng những gì xảy ra lần này không hề bình thường."Vậy làm phiền cô Hoa hỗ trợ chú ý những chuyện bên ngoài, nếu có tin tức gì thì trở về báo cho chúng tôi biết, chúng ta cùng nhau phân tích, nếu như là kẻ thù, vậy rốt cuộc là ai." Ông cụ Chu nói."Không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói: "Chúng ta đã là đối tác thân thiết, hai người sống thật tốt thì tôi mới kiếm được tiền, giúp hai người tìm ra nguy cơ tiềm ẩn cũng là chuyện tôi nên làm."Cô không nói mấy lời "hư tình giả ý" mà thẳng thắn cân nhắc lợi hại.Đối với những người ở độ tuổi của ông cụ Chu, không cần đề cập đến tình cảm, bởi vì trái tim của bọn họ đã tê liệt.Trực tiếp nhắc thẳng ra những cân nhắc lợi ích của mình, bọn họ ngược lại càng cảm thấy yên tâm.Quả nhiên, ông cụ Chu liên tục gật đầu, được Chu Văn Hiên đỡ đi vào.Trên đảo cũng có phòng cho khách, chỉ là chúng chưa được sử dụng bao giờ.Một căn nhà riêng biệt, cuối cùng đã nghênh tiếp khách hôm nay tới.Họ cũng không được tự do hoạt động, chỉ được phép hoạt động trong một khu vực nhỏ bên ngoài căn nhà.Hai người bọn họ cũng không có bất mãn gì, còn sống đã may mắn lắm rồi.…Trở lại phòng, Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu: "Chẳng phải em đã có đối tượng tình nghi sao? Tại sao em không nói với họ?Hoa Chiêu nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Em sợ sẽ khiến ông cụ Chu tức chết tại chỗ."Diệp Thư…"Ha ha ha, chị quên mất."Ông cụ vừa mới thoát chết trong gang tấc, sau đó lại lập tức biết người muốn giết mình chính là con trai ruột của mình.Chà...Chắc sẽ chết luôn mất.Có điều chuyện này cũng chẳng hài hước đến mức đấy, hiện tại mà cười thì không tốt cho lắm.Diệp Thư sờ mũi rồi trở về phòng nghỉ ngơi.Cô ấy có linh cảm có lẽ phải trễ vài ngày bản thân mới quay về thăm các con được.Cũng may ở đây có kịch vui để xem, cũng không tồi.Hoa Chiêu gọi người đi điều tra xem là ai đã cướp đồ của ông cháu nhà họ Chu.Việc này không tốn quá nhiều thời gian.Thế lực ngầm ở Bằng Thành chỉ còn lại mấy ông lớn, hơn nữa bọn họ đều thành thành thật thật nghe lời…Còn lại là những nhóm nhỏ từ ba đến năm người, gọi chung là “côn đồ” thì đúng hơn.Chuyện này không phải do các thế lực ngầm làm, bọn họ đã không còn cho phép làm kiểu giết người cướp của này nữa.Cũng không phải bọn côn đồ bỗng dưng nghèo đến điên, không còn đường nào phải đập đầu làm càn.Mà là do một thế lực ở bên ngoài làm.Một vài kẻ đến từ Hồng Kông, song tất cả đều nói giọng Trung Quốc, giả làm ông chủ, lái thuyền, quay hai ông cháu nhà họ Chu vòng vòng, suýt chút nữa tiễn luôn cả cái mạng.Hoa Chiêu một lần nữa cảm thấy quyết định rải rong xuống biển là đúng đắn, quyết định huấn luyện dùng rong biển kéo đồ, kéo thùng cũng là đúng đắn.Nó thực sự có thể cứu mạng người trong những thời khắc mấu chốt.Đương nhiên cũng là do số mạng của ông cháu nhà họ Chu chưa tận, trong biển rộng mênh mông thì loại rong như vậy vẫn còn ít, đặc biệt là ở khu vực rạn san hô này.Thế nhưng bọn họ lại bắt gặp được một mảnh, thật sự là ông trời đang rủ lòng thương xót…Hoa Chiêu đến phòng khách, nhìn thấy hai người đang phơi nắng trong sân.Thấy cô bước vào, cả hai lập tức đứng dậy.Bây giờ đã khác trước, Hoa Chiêu đã không còn là một cộng sự hợp tác bình thường nữa, mà là ân nhân cứu mạng rồi.Hoa Chiêu hỏi han đôi câu rồi trực tiếp nói thẳng: "Người bắt cóc mọi người không phải là thế lực ở địa phương này, cũng không phải thế lực ở Trung Quốc, mà đến từ Hồng Kông.”"Đây..." Hai ông cháu đồng thời đổi sắc mặt.Bọn họ trước đây nghiêng về hướng bọn cướp bóc bình thường thấy tiền sáng mắt, giết người diệt khẩu.Nhưng nếu là người đặc biệt đến từ Hồng Kông, còn dùng khẩu âm trong nước nói chuyện với họ, cố ý ngụy trang, xem ra càng giống như trả thù.“Nhà họ Chu chúng tôi luôn đối tốt với người ngoài, rất ít khi kết ân oán, cho dù có ân oán, chúng tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết, hòa khí sinh tài.” Ông cụ Chu cau mày nói: “Đã trêu chọc đến kẻ thù từ lúc nào vậy?"Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Ông Chu, ông đã lập di chúc chưa?""A? Chưa." Ông cụ Chu nói.Ông cụ rất kiêng kị chuyện này, sợ rằng trong bóng tối đã sắp xếp sẵn, khi mình lập xong, người cũng toi mạng."Vậy nếu như nói bây giờ ông và Chu Văn Hiên xảy ra chuyện, tài sản của Chu Ký sẽ được phân chia như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.Ông cụ Chu cho rằng cô đang lo lắng về phần hợp đồng năm mươi mốt phần trăm chưa ký kết của mình, nói: "Cô yên tâm, bây giờ tôi và Văn Hiên như thế này, cổ phần dưới danh nghĩa của chúng tôi sẽ nằm trong tay của ba nó. Ba nó từ trước đến giờ không thèm quan tâm đến những thứ này, hơn nữa lại hiếu thuận, đợi chúng tôi trở về, lấy lại cổ phần trong tay nó về là được, đến lúc đó năm mươi mốt phần trăm của cô sẽ vẫn như cũ, không thay đổi."Ông cụ Chu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ lấy ra thêm mười phần trăm nữa, khi đó tôi chia cho cô sẽ là sáu mươi mốt phần trăm cổ phần của Chu Ký!"Hoa Chiêu cười cười, không nói gì.Nếu đúng như ông nghĩ thì lại tốt quá.Chẳng bao lâu ông cụ sẽ phát hiện ra vấn đề thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận