Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 747 - Lưu Manh.



Chương 747 - Lưu Manh.



Chương 747: Lưu Manh.Hoa Chiêu đến cửa cũng không cho ông ta tiến vào.Còn tưởng rằng lần trước cứu được Tề Hiếu Hiền, lần này cô cũng cứu? Suy nghĩ quá nhiều.Không cho ông ta vào, Tề Bảo Quốc liền đứng ở ngoài cửa hô."Cha! Cha! Cha mau đi thăm mẹ con một chút ah! Bà ấy sắp không xong rồi! Ô ô ô ~" Tề Bảo Quốc đã là người hơn bốn chục tuổi rồi, lại khóc như một đứa trẻ.Hàng xóm lại đi ra xem náo nhiệt rồi.Hoa Chiêu cũng cân nhắc tới việc dọn nhà, ở căn nhà bên cạnh Bắc Hải, có phải sẽ yên tĩnh hơn một chút hay là không?Ít nhất những người cô không cho phép thì đến cửa lớn cũng không được lại gần.Cũng không có hàng xóm thích xem náo nhiệt.Người ta đều là đại lão, luôn luôn bận rộn, một tháng không biết có thể ở chỗ đó vài ngày không.Hơn nữa lại kín cổng cao tường, trong nhà mình dù có ầm ỹ thế nào, những người khác cũng không nghe thấy.Chút quyền riêng tư này cũng cần được đảm bảo đấy.Hoa Cường từ sau viện đi tới, hỏi Hoa Chiêu: "Chuyện gì đã xảy ra?"Hoa Chiêu không cho người tiến vào, vậy chuyện này chắc chắn cũng không đơn giản như Tề Bảo Quốc đang hò hét ngoài kia, cho nên ông đi hỏi Hoa Chiêu, ông chỉ tin tiểu Hoa nhà ông."Buổi tối hôm trước, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan về trong nhà trộm lọ rượu thuốc cháu đưa, kết quả mấy người tranh đoạt đã làm vỡ cái lọ, Tề Hiếu Hiền tức giận, lại trúng gió rồi."Hoa Chiêu nói ra: "Hiện tại người đã tỉnh, chỉ là bị liệt rồi."Hoa Cường thở dài: "Tạo nghiệp ah."Hai kẻ tai hại này đều là do ông sinh ra đấy…Lúc trước ông không nên cưới Tề Hiếu Hiền!Bất quá hai kẻ ác nghiệt này cũng là Tề Hiếu Hiền sinh đấy, còn tự tay mình bồi dưỡng."Cái quả đắng này hãy để cho chính bà ta gánh chịu a, lúc này chúng ta mặc kệ, quản tới quản lui, không có kết thúc đâu." Hoa Cường nói."Dạ." Hoa Chiêu gật đầu: "Hơn nữa chúng ta cũng không quan tâm nổi rồi, rượu thuốc cũng không còn bao nhiêu rồi."Cô nháy mắt mấy cái, không phải là không còn bao nhiêu, mà là không đưa ra bên ngoài nhiều nữa.Diệp gia trước kia đưa rượu thuốc ra ngoài, đều là lấy trước ở chỗ cô số lượng cho mỗi tháng.Cô đi du học hai năm, cũng chỉ ngâm trước một số lượng lớn rượu thuốc như vậy.Đủ cho Hoa Cường cùng người nhà mình uống, nhưng không đủ để mở rộng đưa ra ngoài rồi.Và trong số 20 người trước đây, một số đã bị dừng đưa rượu thuốc.Một số người lập trường thay đổi, một số lại về hưu, một số lại bán rượu thuốc cho người khác.Mà người khác này chủ yếu là Hạ Kiến Ninh.Tóm lại, hiện tại Diệp gia đã công bố với bên ngoài rượu thuốc không còn bao nhiêu rồi, mỗi tháng chỉ có thể đưa ra ngoài 5 bình.Hơn nữa về sau sẽ càng ngày càng ít, có thể sẽ là 3 bình, 2 bình, thậm chí không có.Thứ tốt nào có vô cùng vô tận? Vậy nó sẽ không phải là đồ tốt rồi.Hoa Cường biết ý của cô, gật đầu: "Ông đi đuổi hắn đi.""Cha!" Nhìn thấy Hoa Cường đi ra, Tề Bảo Quốc lập tức kích động: "Cha, cha nhanh cứu mẹ!""Tôi không có năng lực này." Hoa Cường nói."Tại sao không có? Cái rượu thuốc kia đặc biệt có tác dụng, lần trước mẹ uống đã khỏi bệnh rồi!""Không còn rượu nữa." Hoa Cường nói."Tại sao không còn? Diệp gia hàng tháng còn. . ."Hoa Cường đã cắt đứt lời ông ta: "Đó là Diệp gia, không phải Hoa gia, lại càng không phải là Tề gia. Vật kia tôi đã cho Diệp gia rồi, chỗ tôi đã không còn gì nữa."Đây cũng là lí do thoái thác trước đây bọn họ nói ra ngoài, tránh khỏi người ngoài đến làm phiền bọn họ.Đương nhiên Tề Bảo Quốc không tin đấy.Ông ấy không có, Hoa Chiêu có! Cô ta thân là con dâu Diệp gia, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!Nhìn ra tâm tư của ông ta, Hoa Cường nói: "Hoa Chiêu có là của Hoa Chiêu đấy, có liên quan gì tới anh? Anh họ Tề, con bé họ Hoa, đừng nói tôi với anh đã đoạn tuyệt quan hệ, con bé với anh lại càng không có quan hệ gì rồi.""Cha!" Tề Bảo Quốc "Bịch" một tiếng liền quỳ xuống: "Cha! Cầu xin cha hãy cứu mẹ!"Ông ta vừa khóc lóc vừa than thở.Thực sự là một người con trai hiếu thảo.Hàng xóm thấy cũng có chút cảm động.Hoa Chiêu đi ra, châm chọc nói: "Diễn, tiếp tục diễn đi. Bất quá ông cho rằng ở đây gào khóc hai tiếng đã có thể tẩy trắng rồi hả? Ông trộm đồ bảo vệ tính mạng của mẹ mình, làm cho mẹ mình tức giận nên trúng gió rồi, đang co quắp trên giường, nhiều người nhìn thấy như vậy, bây giờ không phải ông cứ khóc hai tiếng là có thể tẩy trắng đấy.""Chuyện gì đã xảy ra?" Xung quanh lập tức có người châu đầu ghé tai nghe.Tề gia cách khá xa trong cái vòng tròn luẩn quẩn này của bọn họ, chuyện của Tề Hiếu Hiền bọn họ cũng không biết.Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều không biết, cho dù không có người biết rõ, mấy người Lưu Minh lăn lộn vào bên trong đám đông để giải thích nghi hoặc cho họ đấy.Mọi người lập tức thổn thức, nhìn Tề Bảo Quốc giống như đang nhìn con chuột chạy qua đường.Chỗ này cơ bản đều là người cao tuổi, mà người cao tuổi không nhìn được nhất chính là con cái bất hiếu!Loại người này, còn không đáng để họ ra cửa nhìn!Tề Bảo Quốc nghe thấy nghị luận xung quanh, trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, mặt cũng tái xanh rồi.Nhưng ông ta lại không thể mắng, chẳng những không thể mắng, ông ta còn phải tiếp tục cầu xin. . . . Nếu thực sụ có thể cầu được Hoa Chiêu mềm lòng, ông ta còn được cứu!"Đưa ông ta đi." Hoa Chiêu ra hiệu với Lưu Minh.Mấy người Lưu Minh lập tức tiến lên, kéo Tề Bảo Quốc đưa đi.Bọn hắn ở nước ngoài đã trở thành vệ sĩ cho Hoa Chiêu 2 năm, trở về cũng không cần phải che giấu tung tích nữa rồi, mấy người thậm chí quang minh chính đại mà tiến vào ở trong nhất tiến của căn tứ hợp viện.Hoa Chiêu lúc này rốt cuộc cũng có người giữ cửa rồi, không cần phải phiền toái Diệp Thư rồi. . .Tề Bảo Quốc bị bắt đi nha.Hoa Chiêu đương nhiên lo lắng, ông ta lại không bị gãy chân, chỉ cần không biết xấu hổ, ngày mai có thể tiếp tục đến.Cô lái xe đi tìm Diệp Danh.Hôm nay đường dây điện đang bảo hành sửa chữa, điện thoại cũng không có điện, cô chỉ có thể tự mình đi.Sau đó thuận tiện đi đón các bảo bảo trở về, bọn hắn lại bị Miêu Lan Chi mang đi, lúc này không phải là đến nhà Diệp Chấn Quốc, mà bà mang đi ra ngoài khoe khoang bốn phía.Hoa Chiêu rất thuận lợi mà gặp được Diệp Danh, anh cả hiện tại đã có một mình một văn phòng.Cô vẫn không biết cho đến khi nhìn vào bảng tên trên cửa. Anh cả đã thăng chức lên làm giám đốc."Việc vui lớn như vậy mà anh cả cũng không nói một. . . ." Hoa Chiêu gõ cửa, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra cười nói.Nhưng một câu nói còn chưa dứt lời cô đã dừng lại.Trong văn phòng còn có một cô gái, đang kéo tay áo của Diệp Danh muốn bổ nhào vào ngực anh.Diệp Danh nhíu mày vung tay, nhưng vẫn không buông.Nghe thấy giọng Hoa Chiêu, cô gái kia lập tức bị dọa buông tay ra, quay đầu nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu thấy rõ mặt của cô ta liền sững sờ, có chút quen mắt.Cô nghĩ nghĩ một lát liền nhớ tới, đây là người đã cùng cô nói chuyện vài ngày, Chu Nhụy, cháu gái Chu Lệ Hoa.Cô tiện tay đóng cửa lại.Chu Nhụy này một bộ dạng khóc sướt mướt như bị ủy khuất, nếu để người ngoài nhìn thấy rất dễ hiểu lầm."Anh cả, sắp đến giữa trưa rồi cùng nhau ăn cơm?" Hoa Chiêu làm như không phát hiện ra Chu Nhụy, tự nhiên mà nói với Diệp Danh.Diệp Danh trong lòng thở phào."Về nhà ăn đi, anh đã sớm nói với mẹ rồi, bà ấy sẽ chuẩn bị cơm trưa." Diệp Danh nói.Bọn nhỏ bây giờ đang ở chỗ Miêu Lan Chi, anh tất nhiên muốn về thăm nhà một chút, dù là giữa trưa thời gian nghỉ rất ngắn, chỉ đủ anh cùng bọn nhỏ ăn một bữa cơm."Đi." Hoa Chiêu tất nhiên không có gì không thể.Diệp Danh tự mình mở cửa, nhìn Chu Nhụy.Chu Nhụy đã lau khô nước mắt, sửa sang lại tốt cảm xúc, vậy mà tự nhiên mà nói với Hoa Chiêu: "Trở về lúc nào vậy? Tôi cũng không biết, ngày mai tôi đến thăm cô."Hoa Chiêu nhướn mi nói: "Ngày mai tôi không rảnh, không ở nhà.""Vậy thì ngày kia." Chu Nhụy cười nói.Hoá ra lại là một kẻ lưu manh?Hoa Chiêu nói thẳng: "Thật xấu hổ, chúng ta không quen, hơn nữa với quan hệ của tôi với Chu Lệ Hoa, chúng ta về sau đừng nên có liên quan gì mới tốt, cho nên cô tốt nhất là đừng tới gõ cửa nhà tôi, gõ cũng không ai mở."



Bạn cần đăng nhập để bình luận