Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1045 - Lên Đường Rèn Luyện.



Chương 1045 - Lên Đường Rèn Luyện.



Chương 1045: Lên Đường Rèn Luyện.Diệp Thâm hỏi cô: "Em cũng đi? Anh lần đầu tiên đi đại khái một tháng sau đã trở lại rồi, em đi một mình hay đem cả tiểu Thận đi? Hay mang tất cả đi?"Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, phía sau mình còn có 4 cái đuôi nhỏ.Đã trở thành một người mẹ, không thể cứ nói đi là đi đấy, huống chi có 3 cái đuôi đã đi học, cô không thể đi loạn được.Nhưng là, thật muốn đi ra ngoài một chút.“Em cho bọn chúng nghỉ một tuần, dẫn bọn nhỏ ra ngoài học hỏi một chút.” Hoa Chiêu nói.Có câu nói Hoa Chiêu rất tán đồng, đứa trẻ đi bao xa sẽ có bấy nhiêu kiến thức.Đừng nói bọn chúng sớm muộn cũng sẽ rời nhà để trải nghiệm thế giới xung quanh, không cần quá nhỏ đã mang đi ra ngoài. Hoa Chiêu cảm thấy sớm đi ra ngoài, sớm xông xáo, sẽ sớm có thể rèn luyện tâm trí và tầm nhìn của bọn chúng, hiệu quả sẽ rất khác biệt.Từ nhỏ đã đi qua nhiều nơi, 18 tuổi đi ra ngoài lên đại học sẽ rất tự tin, người 18 tuổi mới rời khỏi gia đình, khỏi huyện thành nhỏ sẽ khó tránh khỏi sợ hãi rụt rè.Cho nên, nghỉ học mấy ngày đi ra ngoài là đáng giá đấy."Đem tất cả bọn nhỏ đi!" Hoa Chiêu cắn răng một cái nói ra.Nếu như đã bắt đầu có quan niệm bồi dưỡng thế hệ sau của gia tộc, vậy không thể đem một mình ba đứa nhỏ đi ra chăm sóc đặc biệt."Dù sao cũng có anh cả thanh toán, chúng ta đi du lịch." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thâm cười cười, cô đã cảm thấy như vậy tốt, vậy thì làm.Trong lớp học nhỏ ngày hôm đó, Hoa Chiêu thông báo tin tức sẽ đi du lịch phía nam một tuần.Trong lớp học lập tức bùng nổ rồi, bất kể là đứa lớn hay đứa nhỏ, tất cả đều hưng phấn! Vui vẻ hô to, thiếu chút nữa lật nóc nhà rồi.Hoa Chiêu lập tức cảm thấy quyết định này quá đúng, về sau, cô phải dẫn bọn chúng đi ra ngoài nhiều hơn một chút.Diệp Danh còn chưa biết chuyện, nghe động tĩnh bên cạnh mới đi tới hỏi thăm, sau khi biết chuyện đã nhìn Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, lại một lần nữa cảm thấy việc nhà giao cho Hoa Chiêu quản là quá chính xác rồi."Cũng đừng quá vui mừng, đi ra ngoài chơi cũng có bài tập đấy." Hoa Chiêu nói ra.Không khí náo nhiệt trở nên tĩnh lại."Sau 7 ngày, mỗi người viết một bài du ký, số lượng từ không giới hạn, nội dung không giới hạn, phải nộp cho thím kiểm tra." Hoa Chiêu nói."Ah! ~" Mọi người lại bắt đầu vui vẻ.Hoá ra là chuyện này, đi ra ngoài chơi, viết du ký, đơn giản lại thú vị!Hoa Chiêu cười cười, lại nói: "Còn có, tự mình chuẩn bị hành lý, không biết chuẩn bị như thế nào có thể hỏi người lớn, nhưng không thể để người lớn làm giúp, mình lại ngồi mát ăn bát vàng."Cũng phải bắt đầu huấn luyện năng lực tự gánh vác của bọn chúng rồi.Đều là như châu như bảo mà lớn lên đấy, mà ngay cả cậu thiếu niên 15 tuổi nhà Diệp Anh, nghe nói cũng không phải tự mình giặt quần áo rồi, điểm ấy phải sửa, Diệp Thâm 15 tuổi cũng đã bắt đầu học giết người.Lại dặn dò vài câu, Hoa Chiêu rời đi, đi chỉ đạo Cẩm Văn thu thập hành lý.Vân Phi cùng Thúy Vi ngược lại không cần cô chỉ điểm, hai tiểu gia hỏa đã đi du lịch quá nhiều lần, Hoa Chiêu lại cố ý bồi dưỡng, cơ bản đã có thể chiếu cố tốt chính mình rồi.Ít nhất là biết thu thập hành lý rồi.Không nghĩ tới Cẩm Văn vậy mà cũng không cần cô chỉ đạo.Vân Phi cùng Thúy Vi một trái một phải mà dạy con bé.Đứa nhỏ 3 tuổi, thu xếp chiếc vali nhỏ của mình rất ra dáng đấy.Mặc dù 3 tuổi, biết được đi ra ngoài chơi, lại là cùng cả nhà đi chơi, con bé cũng rất vui vẻ.Trước đó trong lòng Diệp Thâm có một chút không đồng ý cũng đã biến mất.Một chuyến du lịch nho nhỏ lại có thể đổi được nhiều vui mừng như vậy, có chút vượt ra ngoài dự liệu của anh."Anh đã không còn là một đứa trẻ trong nhiều năm, đã có khoảng cách thế hệ rồi.” Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thâm cười cười, tốt tính gật đầu thừa nhận, sau đó đi ra ngoài sắp xếp vé xe lửa."Dưới 6 tuổi mua vé giường nằm, trên 6 tuổi đều là vé ngồi." Hoa Chiêu nói ra: "Cho bọn chúng thêm chút kiến thức về thế giới người bình thường."Động tác của Diệp Thâm thoáng dừng lại một chút sau đó gật đầu đáp ứng.Ngày hôm sau, một đám nhỏ lên xe lửa.Lúc phát hiện là vé ngồi, vừa mới bắt đầu có chút không vui, nhưng rất nhanh bọn chúng lại càng vui vẻ hơn rồi.Vé ngồi càng náo nhiệt, là náo nhiệt mà bọn chúng chưa từng thấy qua.Theo xe lửa càng chạy càng xa, bọn chúng thấy được người từ nam ra bắc, nghe được những câu chuyện mới lạ, là những điều mà chúng chưa từng được tiếp xúc trong sách vở cùng những người bên cạnh.Một đám trẻ như được mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.Hoa Chiêu để Vân Phi và Thúy Vi ở lại cùng các anh chị, cũng để chúng trải nghiệm thế giới này.Bọn chúng đã lớn như vậy cũng chưa từng ngồi toa xe bình thường của xe lửa, bọn chúng thậm chí còn chưa từng cùng người xa lạ nói chuyện cả ngày.Hoa Chiêu an tâm mà mang theo tiểu Thận cùng Cẩm Văn nằm giường mềm.Diệp Thâm ngồi được một lát liền có chút ngồi không yên."Có cái gì cần lo lắng chứ? Mấy người Lưu Minh đều ở đó." Hoa Chiêu nói.Cô cũng không phải để bọn nhỏ ngồi đó rồi đợi bọn buôn người đến bắt cóc, hiện tại bọn buôn người, lừa đảo, cũng rất hung hăng ngang ngược đấy.Cho nên lần này cô mang theo 6 người vệ sĩ cùng đi.Diệp Thâm ngẫm lại, bình tĩnh trở lại, chờ bọn nhỏ tự mình phát triển....Sự hưng phấn ban đầu qua đi, sau khi trời tối bọn chúng đã cảm nhận được khó khăn.Ngồi ngủ thực sự không dễ chịu, mông đau, chân đau, thắt lưng đau, muốn ngủ cũng không ngủ được vì toàn thân đau.Nhưng làm cho Hoa Chiêu phi thường hài lòng chính là, không ai chạy đến trước mặt cô khóc lóc kể lể, cũng không ai ngồi ở trên ghế khóc.Kể cả mấy đứa nhỏ cùng lứa tuổi với Vân Phi và Thúy Vi.Bọn hắn thấy Vân Phi cùng Thúy Vi đều kiên trì ngồi ở chỗ kia, không khóc không náo, bọn hắn vậy mà cũng không khóc không náo.Không biết chừng nào thì bắt đầu, mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu học tập Vân Phi cùng Thúy Vi.Không chỉ mấy đứa nhỏ, về sau, mấy đứa lớn còn lại cũng nhìn về phía Vân Phi cùng Thúy Vi.Hai đứa còn nhỏ như vậy, từ nhỏ đã sống trong sung sướng mà còn lợi hại hơn bọn hắn, người ta còn không khóc, bọn hắn khóc cái gì?Không phải chỉ ba ngày ba đêm sao? Vân Phi cùng Thúy Vi có thể chịu được, bọn hắn cũng chịu được!Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới, hai bảo bảo nhà mình vậy mà lợi hại như vậy!Chẳng những đã ngồi ba ngày ba đêm ghế ngồi cứng, ba ngày này, bọn nhỏ vậy mà không tới tìm cô.Xuống xe lửa, Hoa Chiêu nhìn hai bảo bảo hình như đã gầy đi một vòng, đau lòng vô cùng.Nhưng cô cũng không ôm bọn nhỏ an ủi.Những đứa nhỏ khác đều không có cha mẹ đi theo, mà bọn chúng lại có cha mẹ đi theo, lúc này cô đi qua dỗ dành bọn chúng sẽ không tốt."Mọi người giỏi quá!" Hoa Chiêu nhìn tất cả mọi người khen: "Thưởng mỗi người 100 tiền tiêu vặt.""Vạn tuế!" Lập tức lại nghênh đón một đám hoan hô, ba ngày ba đêm mỏi mệt liền biến mất."Có phải hơi nhiều không?" Diệp Thâm nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói muốn rèn luyện bọn chúng chịu khổ sao?""Chịu khổ là chịu khổ, nhưng con cháu Diệp gia cũng phải học cách dùng tiền, cũng phải có tiền, tương lai mới không thấy tiền là sáng mắt." Hoa Chiêu nói.Cô nói cái gì cũng có lý, Diệp Thâm không lên tiếng nữa rồi.Hoa Chiêu cũng không lên tiếng rồi, cô nhìn thấy Trương Quế Lan đến đón cô.Bên người bà còn có một người đàn ông. Mà dịp quan trọng này hắn cũng có thể xuất hiện bên cạnh Trương Quế Lan?



Bạn cần đăng nhập để bình luận