Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1327 - Làm Sao Ông Ấy Biết Được?



Chương 1327 - Làm Sao Ông Ấy Biết Được?



Chương 1327: Làm Sao Ông Ấy Biết Được?Đường Phương Hà lập tức hạnh phúc cười, gật gật đầu với Hoa Chiêu.Bà cẩn thận xoa xoa bụng: "Có rồi."Không ngờ rằng bà ấy đã ngoài bốn mươi mà thật sự có thể mang thai!"Cám ơn cháu." Đường Phương Hà chân thành nói, vành mắt cũng đỏ lên."Không liên quan đến cháu, là do bản thân thím có sức khỏe tốt, lại còn trẻ, ở nông thôn có nhiều người vẫn sinh con khi đã hơn 40 tuổi, đó cũng không phải công lao của cháu." Hoa Chiêu nói.Nếu có tin cô chuyên trị hiếm muộn truyền ra ngoài, thì cửa nhà cô có cao đến mấy cũng không ngăn được những người phụ nữ nóng lòng cầu con."Thím biết." Đường Phương Hà gật gật đầu, nháy mắt mấy cái với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu quan sát bà ấy, sau một tháng chịu nắng chịu gió cũng không làm bà ấy trở nên đen sạm, thô ráp, đoán chừng là do tác dụng mạnh mẽ của mỹ phẩm cô tặng ~Đường Phương Hà vẫn xinh đẹp như thế, nhưng lại có chút khác biệt.Cả người bà ấy đều trở nên nhu hòa, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị "hiền hậu".Làm mẹ rồi, bà ấy có tất cả sự rạng rỡ của một người mẹ, thoạt nhìn càng dễ gần hơn.Trong mắt không còn những nét sắc sảo, mạnh mẽ đó nữa.Đây có thể là một dạng khác của câu "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch"*, làm mẹ rồi thì trái tim sẽ trở nên mềm mại.*Câu gốc: 一孕傻三年. Ý nói về việc phụ nữ sau sinh thường hay bị suy giảm trí nhớ."Mấy tuần rồi? Đến bệnh viện kiểm tra chưa?" Hoa Chiêu hỏi."Vừa mới kiểm tra, 6 tuần rồi." Đường Phương Hà cười nói, sau đó lập tức thỉnh giáo Hoa Chiêu về kiến thức khi mang thai.Nghe được vài câu, bà ấy thấy không an tâm, vội tìm giấy bút ghi lại.Hoa Chiêu chợt nhớ ra cô nhận được một quyển sách tên là "Sách dành cho phụ nữ thời gian mang thai", do chính tay Diệp Phương viết."Trở về sẽ in cho thím một bản, thím có thể giữ lại." Hoa Chiêu nói.Về phần bản gốc, tất nhiên là cô phải cất giữ, nó là tình cảm của Diệp Phương và Diệp Thâm dành cho cô.Đường Phương Hà gật gật đầu: "Được, cám ơn cháu."Nói xong lại nhanh chóng tiếp tục thỉnh giáo, không hề bỏ qua một giây phút nào, rất nhiều vấn đề, nào là hành, gừng, tỏi, rồi đến tiêu, hồi, hải sản, hẹ, có thể ăn được hay không, lần lượt ghi lại từng cái một.Kết thúc sau 2 tiếng, Vân Phi chủ động xuống khỏi người Hoa Chiêu, chạy qua tìm bọn nhỏ để chơi.Thế nhưng Hoa Chiêu phát hiện 2 tiếng này có lẽ đã thực sự hữu dụng, trong đôi mắt nhỏ trưởng thành và vững vàng của Vân Phi đã tăng thêm ánh sáng, thằng nhóc dường như đã xác nhận lại một lần nữa rằng ba mẹ rất yêu nó, yêu nó như yêu em trai em gái.Vậy là đủ rồi."May mắn là thím chỉ sinh một đứa con." Đường Phương Hà đột nhiên nói.Ngày trước bà không hiểu, nhưng từ sau khi mang thai bà lại đột nhiên thông suốt vài chuyện.Nhìn biểu hiện của Vân Phi và Thúy Vi hôm nay, bà cũng đau lòng thay cho đứa nhỏ trong bụng.Cũng may bà chỉ sinh một đứa con.Tuổi tác không cho phép, sau khi sinh xong thì dự tính kế hoạch hóa gia đình lập tức sẽ được thực hiện, bà không kịp sinh đứa con thứ hai."Cháu có không?" Đường Phương Hà hỏi Hoa Chiêu.Hoa Chiêu thất vọng lắc đầu.Cũng không biết làm sao, cô và Diệp Thâm đều khỏe mạnh, sao đứa con thứ năm này lại đến muộn như vậy, muộn đến mức tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Thâm.Có phải trước đây đã từng có tổn thương nào chưa chữa khỏi không? ~Thậm chí Lưu Nguyệt Quế còn từng ra ám hiệu với Hoa Chiêu, có bệnh không sợ, trị là được!Lỗ tai Diệp Thâm thính như vậy, ở chỗ rất xa cũng nghe thấy, vẻ mặt lúc đó của anh, Hoa Chiêu nhớ đến là thấy buồn cười."Không vội, lúc này mới có mấy tháng." Đường Phương Hà khuyên nhủ Hoa Chiêu.Hoa Chiêu thật sự không vội, nếu thời điểm dính không thích hợp, năm 83, hoặc là 84, cùng lắm thì cô cũng trở lại đội du kích.Chỉ mong đến lúc đó sẽ không liên lụy đến Diệp Danh.Nói đến đây, Hoa Chiêu ngẩng đầu xem đồng hồ, nhanh chóng đứng lên "Phải đi rồi, chuyến tàu lửa buổi chiều của bọn nhỏ sắp đến."Diệp Danh và Miêu Lan Chi đích thân đưa Cẩm Văn và Tiểu Thận đến.Hai đứa nhỏ xuống tàu lửa, Cẩm Văn và Tiểu Thận cũng giống với Vân Phi và Thúy Vi, nhìn thấy Diệp Thâm và Hoa Chiêu là lao ngay tới.Cẩm Văn lao đến rất nhanh.Còn Tiểu Thận nhìn thấy Hoa Chiêu và Diệp Thâm thì sửng sốt vài giây, sau đó há miệng khóc lớn huhu.Tủi thân vô cùng.Nhóc chưa bao giờ xa ba mẹ lâu đến thế, không tính lúc mới được sinh ra.Nhóc khóc đến mức trái tim Diệp Thâm cũng tan nát ~ anh nhanh chóng ôm nhóc vào lòng dỗ dành.Nhưng lúc này ngoài mẹ ra thì không người nào dỗ được, anh cũng không được.Vẫn cứ phải là Hoa Chiêu.Có điều hôm nay Hoa Chiêu cũng không dỗ được.Tiểu Thận ở trong lòng cô khóc càng đau lòng hơn nữa, nước mắt nước mũi chảy dài trên người cô.Diệp Danh chịu không nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Sau này đừng xa nhau lâu như vậy! Cứ giống như trước đây, đi đâu cũng mang nó theo!"Anh cũng không nói, lúc Hoa Chiêu vừa đi, cũng không biết thằng nhóc con này bị làm sao, bình thường buổi tối đều ngủ cùng anh được, nhưng từ khi Hoa Chiêu đi thì lại không được nữa, buổi tối chỉ biết khóc, khóc suốt một tuần.Nếu không phải định lực khống chế của anh mạnh mẽ, anh đã ôm thằng nhóc đi tìm Hoa Chiêu ngay lúc đó.Nhưng giờ nhìn thấy Tiểu Thận như thế này, trong lòng Diệp Danh vẫn thấy không dễ chịu."Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa là mẹ đi đấy." Hoa Chiêu nói.Một câu nói đã làm thằng nhóc nín khóc, nhưng vẫn còn thút thít thút thít không ngừng."Thật là một đứa nhóc hay khóc." Hoa Chiêu nói.Tất nhiên, người đau lòng nhất chính là cô.Nhưng vẫn là câu nói đó, đứa nhỏ dù sao cũng phải rời xa mẹ, lại là một cậu con trai, nhưng lại dính người hơn ba cục cưng còn lại nữa, thế này không được, trong tương lai không thể bị nuôi dưỡng thành con trai cưng của mẹ được.Cô là một người phụ nữ, một người mẹ, cô có con trai, cô vẫn không thích con trai mình thành con trai cưng của mẹ.Cô không muốn kiểm soát mấy đứa con trai mình, cô không muốn làm người phụ nữ duy nhất trong lòng các con.Nghĩ mà thấy khó xử!Mẹ là mẹ, người yêu là người yêu, mẹ và người yêu có thể cùng tồn tại."Đi thôi, về nhà, phân tán lực chú ý của nó một chút, sẽ ổn ngay thôi." Hoa Chiêu nói.Dĩ nhiên những người khác cũng không có biện pháp nào thích hợp, chỉ có thể như thế.Chờ đến khi về tới nhà, nhìn thấy anh chị trong phòng, quả nhiên Tiểu Thận lập tức nở nụ cười.Nhưng thằng nhóc vẫn ở trong lòng Hoa Chiêu không đi ra, ai ôm cũng không được.Đường Phương Hà nhìn mà mê tít mắt: "Cháu nói xem thím mang thai con trai hay con gái? Không phải cháu biết bắt mạch sao? Xem thử cho thím đi?""Vẫn chưa học đến đấy đâu!" Hoa Chiêu nói."Cháu học trung y bữa có bữa không, đợi đến khi thím sinh xong rồi cháu có thể học được không?" Đường Phương Hà vui đùa nói.Hoa Chiêu:"Nếu thím sốt ruột thì cũng đừng tìm cháu, quay về tìm sư phụ của cháu xem cho thím là được rồi."Đường Phương Hà cười: "Tìm sư phụ của cháu thì không bằng tìm cô em chồng đáng tin cậy, để cô ấy xem thử không phải được rồi sao."Hai người tùy tiện trò chuyện, ánh mắt Đường Phương Hà đảo tới đảo lui những người trong phòng.Đợi đến khi thấy Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên mang theo bọn nhỏ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Diệp Danh và Diệp Thâm, còn có Miêu Lan Chi, và Tiểu Thận trong lòng Hoa Chiêu, bà mới hỏi: "Có chuyện gì với Diệp Hưng và Diệp Đan thế? Nghe nói là đang ở chỗ này? Xảy ra chuyện rồi?""Thím nghe ai nói?" Diệp Danh lập tức hỏi."Thím còn có thể nghe ai, là chú ba của cháu nói." Đường Phương Hà nói."Làm sao ông ấy biết được?" Lông mày Diệp Danh không hề thả lỏng: "Ông ấy biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì?""Nghe nói bọn họ đang buôn bán phi pháp?" Đường Phương Hà nhỏ giọng hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận