Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 583 - Thất Lạc.



Chương 583 - Thất Lạc.



Chương 583: Thất Lạc.Thúy Vi cùng Vân Phi lúc này không chịu, liền khóc lớn.Người đàn ông mặc kệ, bước chân càng không ngừng lại tiến vào trong công viên.Hiện tại đang là buổi trưa, trong công viên không có mấy người.Người phụ nữ bán bánh bao đang đợi sau gốc cây, vừa thấy hai người tới, liền lấy trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh và một chiếc khăn tay, đổ thuốc mê trong lọ lên chiếc khăn rồi đưa chiếc khăn tay qua mũi của hai đứa trẻ.Ngay sau đó, hai đứa trẻ ngừng khóc và bất tỉnh. nhanh hai cái Bảo Bảo tựu đừng khóc, đã hôn mê.Ba người lúc này mới lên xe đạp, nhanh chóng biến mất trong công viên.Nửa giờ sau, Văn Tịnh mang theo một túi ăn trở về.Cô ta chỉ gọi điện thoại thông báo người đến, về phần người ta sẽ mang bọn nhỏ đi như thế nào, cô ta không biết, đối phương không nói cho cô ta biết, cô ta cũng không quan tâm.Nhìn thấy mẹ chồng ngủ gật từ xa, tim cô ta cũng muốn nhảy ra.Hiện tại đang ở bên ngoài, mẹ chồng không thể nào ngủ đấy!Cô ta bước nhanh chạy tới, quả nhiên phát hiện bọn nhỏ trong xe đẩy đã biến mất.Thành công!Lòng bàn tay, và trên trán cô ta đều đổ mồ hôi."Mẹ, mẹ!" Văn Tịnh đỡ Miêu Lan Chi, nhưng làm thể nào bà ấy cũng không tỉnh.Cô ta thoáng cái đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.Những người kia đã làm cái gì với mẹ chồng cô ta? !Cô ta chỉ muốn "Chữa bệnh", thay đổi vận mệnh của mình, nhưng cô ta chưa từng nghĩ qua sẽ giết mẹ chồng!Nếu để cho Diệp Danh biết…"Có ai không! Cứu mạng ah!" Văn Tịnh tê tâm liệt phế mà hô lên.Lập tức dẫn tới mấy người đi đường, hỗ trợ đem Miêu Lan Chi đưa đi bệnh viện.Sau khi kiểm tra một phen, Miêu Lan Chi chỉ là ăn một lượng lớn thuốc ngủ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.Văn Tịnh lúc này mới thở phào, ngồi ở trên ghế chậm rãi cảm nhận tâm tình phức tạp lại kích động cùng sợ hãi của chính mình.Cô ta phải nghĩ xem sẽ làm gì tiếp theo, nên phản ứng như thế nào ...Cô ta cái gì cũng không biết, cô ta chỉ nghe theo mẹ chồng phân phó đi ra ngoài mua thuốc cao, sau đó nhớ tới hai người chưa ăn cơm, lại đi mua một chút lương khô, trở về đã như vậy rồi.Cô ta cái gì cũng không biết, đúng, chính là cái dạng này!Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Văn Tịnh mới gọi điện thoại cho Diệp Mậu.Hơn 10 phút sau Diệp Mậu đã tới đây rồi, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ.Văn Tịnh vừa mới chuẩn bị tâm lý tốt lập tức sụp đổ một khối lớn, cô ta chưa từng gặp qua biểu cảm đáng sợ như vậy của bố chồng."Nói nói xem, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ông hỏi Văn Tịnh."Con, con không biết. . ." Văn Tịnh bắt đầu nói lắp ba lắp bắp về chuyện hôm nay.Hoa Chiêu mang bọn nhỏ trở về, nói đến chuyện Lý gia, mẹ của Hoa Chiêu gặp chuyện không may, Diệp Danh trở về đưa cô ta (HC) đi, cô ta cùng mẹ chồng mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, sau đó mua thuốc, mua đồ ăn, trở về đã như vậy rồi…Diệp Mậu mang theo trợ lý trở về, lập tức phân phó xuống dưới để cho bọn hắn tìm kiếm, ở nhà ga, bến xe, các nhân viên khả nghi!"Các người sao lại ở đây? Chị dâu làm sao vậy?" Trương Quế Lan đẩy cửa tiến đến, lo lắng hỏi.Trải qua quá trình trị liệu, bà rốt cuộc cũng tỉnh, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là muốn về nhà, sau đó chỗ góc cua nhìn thấy bóng dáng Diệp Mậu.Bà còn cho là mình hoa mắt, nhưng cũng sang đây xem xem đến cùng có phải hay không, cũng không chậm trễ vài phút, kết quả thật đúng là Diệp Mậu.Nhưng Miêu Lan Chi sao lại nhập viện rồi? Còn hôn mê bất tỉnh?Thấy bà, Diệp Mậu cùng Văn Tịnh cũng rất bất ngờ, bọn hắn cũng không nghĩ tới Trương Quế Lan lại ở chỗ này."Nhanh đi thông báo cho Hoa Chiêu, nói cho con bé biết đã tìm được mẹ con bé, còn có, bọn nhỏ đã thất lạc." Diệp Mậu gian nan nói với trợ lý."Cái gì thất lạc?" Trương Quế Lan lập tức trừng to mắt hỏi.. . . . .Hoa Chiêu đang cùng người Lý gia cãi cọ.Đương nhiên trong mắt người Lý gia, bọn họ là đang đàm phán."Muốn biết tin tức mẹ cô, chúng ta phải nói chuyện thật tốt." Ông Lý hét."Được, ông muốn đàm phán thế nào." Hoa Chiêu hỏi."Chúng ta lần đầu hợp tác rất vui vẻ đấy, về sau tuy đã xảy ra chút hiểu lầm, nhưng cô là đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm tha cho chúng tôi một lần a, chúng tôi cam đoan về sau sẽ hợp tác thật tốt, cũng không dám làm bất luận chuyện gì mờ ám nữa!" Ông Lý chịu thua nói.Hạt giống tốt, gieo xuống rồi, một hạt cũng không thu được!Ông ta thực sự sợ rồi.Ông ta cũng đã nghe ngóng một vòng, đã biết cái gì gọi là hạt giống lại tạo, loại hạt giống này, mỗi năm phải mua hạt giống, nếu chính mình giữ lại hạt giống đời sau để trồng sẽ không được.Vậy bọn họ liền thành thật một chút, một lần cũng kiếm được mấy vạn, cũng không chê ít.Loại hạt này thu hoạch nhanh, một năm trồng hai vụ, cũng có thể kiếm được hơn 10 vạn, bọn hắn đã thấy đủ!Hoa Chiêu trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại nói: "Tốt."Không nghĩ tới cô lại thống khoái mà đồng ý như vậy, ông Lý ngạc nhiên, không phải là lừa gạt bọn hắn chứ?"Nhưng bởi vì có chút hiểu lầm, điều kiện đối với các người không thể giống như trước.” Hoa Chiêu nói: “Lúc trước tôi để cho ông 8 xu tiền lời, nhưng bây giờ không được, chỉ có thể cho ông 3 xu. "Ông Lý bắt đầu cảm thấy yên tâm, đây là thật sự muốn cùng bọn họ đàm phán.Cũng đúng, trừ thôn Lý gia bọn họ ra, cô ta đi nơi nào mà tìm được nhiều đất cho cô ta trồng như vậy, lại để cho cô ta kiếm tiền? Cô ta cũng cần bọn hắn."3 mao không được, quá ít, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực, cô không phải làm gì cả, chỉ cần ngồi chờ thu tiền ..." Ông Lý bắt đầu cò kè mặc cả.Hoa Chiêu cũng kiên nhẫn nghe, cô đã hạ quyết tâm trước cứ đồng ý với bọn hắn, đến lúc đó một lần nữa cho bọn hắn một lớp “hạt giống chết" thì tốt rồi, dạy cho bọn họ một bài học dài!Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ô tô, nghe thanh âm đã biết rõ xe này chạy vừa nhanh lại mãnh liệt.Mặc dù thôn Lý gia nằm ở ngoại ô thủ đô, nhưng rất ít ô tô vào làng, ngoại trừ những chiếc ô tô đến kéo rau.Mọi người quay đầu nhìn, liền phát hiện là một chiếc xe jeep màu xanh lục quân đội, cùng chiếc Hoa Chiêu ngồi giống như đúc.Diệp Danh híp mắt, thấy rõ biển số xe, là xe của cha đấy.Cha biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cũng nói không nhúng tay vào, để cho anh giải quyết, hiện tại làm sao lại tới rồi hả?Chiếc xe jeep bấm còi hết cỡ, lao tới không giảm tốc độ, lao thẳng vào đám đông.Đám đông đã bao vây Hoa Chiêu và chiếc xe của họ trước đó, sẵn sàng nằm dưới bánh xe bất cứ lúc nào, lần này đều sợ hãi, không chút do dự né tránh.Ô tô một đường đứng ở trước mặt Hoa Chiêu.Trợ lý của Diệp Mậu từ trên xe đi xuống, trực tiếp nói với Diệp Danh: "Đã tìm được Trương Quế Lan rồi."Diệp Danh nhìn nét mặt của hắn lại càng hoảng sợ, người trợ lý này bình thường rất thích nói giỡn đấy, rất ít khi nghiêm túc như vậy, trừ phi đã xảy ra chuyện lớn.Cổ họng anh có chút khô khốc: "Tìm được ở đâu? Tình huống thế nào? Người hiện tại thế nào?"Hoa Chiêu cũng trông mong mà nhìn hắn."Tại bệnh viện, người đã tỉnh, không có bất kỳ chuyện gì, trước đó chỉ là bị người ta cho ăn một lượng lớn thuốc ngủ." Trợ lý nói."Ai nha anh làm tôi sợ muốn chết!" Diệp Danh buồn cười mà đập hắn một cái.Hoa Chiêu cũng cười, cũng dọa cô nhảy dựng.Nhưng người trợ lý vẫn không cười, ngược lại so với trước đó càng nghiêm túc hơn, hắn liếc Hoa Chiêu một cái, lại nhìn chằm chằm vào Diệp Danh.Tin tức kia, hắn cũng không dám cùng Hoa Chiêu nói, hắn biết rõ như vậy đối với một người mẹ mà nói sẽ rất tàn nhẫn, hắn chỉ dám nói với Diệp Danh.Diệp Danh cũng không cười nổi nữa, bình tĩnh hỏi: "Còn có chuyện gì?"Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng, nói ra: "Diệp Vân phi cùng Diệp Thúy Vi, thất lạc."Hoa Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, muốn ngã về phía sau.Diệp Danh cũng có cảm giác không sai biệt lắm, anh cảm thấy hai lỗ tai ông ông, nghe không rõ trợ lý vừa rồi nói cái gì."Anh, lập lại lần nữa? Ai thất lạc?" Anh khàn giọng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận