Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 137 - Mùi Thơm Kỳ Lạ.



Chương 137 - Mùi Thơm Kỳ Lạ.



Chương 137: Mùi Thơm Kỳ Lạ.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm ngồi xe đi tới vườn ươm quốc doanh, tại đây bán hoa và cây cảnh.Một cuộc sống tươi đẹp cần được tô điểm. Làm sao có thể thiếu được hoa cỏ? Mỗi vườn ươm đều mở cửa cho công chúng, bán một số loại hoa, thảo mộc và nhiều loại cây khác nhau.Hai người bước vào vườn ươm lớn nhất, trong sân trồng đầy hoa tươi, đua nhau khoe sắc, hơn nữa rất thơm.Diệp Thâm lập tức bị hắt hơi.Anh luôn không thích những thứ có mùi thơm, cho dù đó là hoa hay mỹ phẩm.Anh nhìn xuống cô gái nhỏ chỉ qua vai mình, mùi hương duy nhất anh thích chính là mùi hương của tiểu Hoa nhà anh.Diệp Thâm nhích lại gần bên người Hoa Chiêu, cúi đầu ngửi hương thơm trên người cô, mới cảm thấy cái mũi dễ chịu chút ít.“Muốn mua gì?” Nhân viên vườn ươm vui vẻ đi tới, hỏi.Người thanh niên trạc 20 tuổi, dáng người không cao, lần đầu nhìn thấy Hoa Chiêu gần như không thể rời mắt, nhưng khi đến gần thì phát hiện cô gái trẻ là một phụ nữ đang mang thai, còn có một người đàn ông lạnh lùng đứng sau.Ánh mắt của hắn va chạm vào người đàn ông, lập tức rùng mình một cái, không dám nhìn loạn nữa."Có loại hoa nào đặc biệt đặc biệt đẹp mắt không? Loại mà các anh không nỡ bán ấy." Hoa chiêu hỏi.Chàng trai sửng sốt một chút, liếc biểu cảm của Diệp Thâm, nói ra: "Có, đi theo tôi."Anh ta dẫn cả hai băng qua vùng đầy hoa trước cửa và vào nhà kính nhựa phía sau.Vào thời điểm này, nhựa được coi là nguyên liệu khan hiếm, người bình thường không dễ mua được, những vườn ươm quốc doanh này không phải muốn dựng một nhà kính lớn như vậy liền dựng được .Hoa và cây trong nhà kính quả nhiên tinh tế hơn và đắt giá hơn.Những bông hoa rực rỡ bên ngoài đều là hoa bình thường trồng tại nhà như hoa hồng, hoa loa kèn, Mãn Sơn Hồng.Bên trong có nhiều cây xanh nhiệt đới hơn, Hoa Chiêu nhìn thấy những cây phát tài và cây vãn trúc gì đấy rất phổ biến ở các thế hệ sau nhưng hiếm khi xuất hiện ở phía bắc vào thời điểm này.“Thầy, đây là hai người muốn xem hoa trà của chúng ta.” Người thanh niên nói với một ông già bên trong.Lão nhân từ trong hoa cỏ đứng thẳng người, liếc mắt nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thâm.Cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, lớn lên giống như một đoá hoa, cùng hoa sơn trà bảo bối của ông ngược lại rất xứng. Vậy hãy để cho bọn hắn liếc mắt một chút.Ông lão gật gật đầu: "Đi thôi."Ông đưa hai người họ ra khỏi nhà kính bằng nhựa một lần nữa và đi đến một nhà kính bằng kính ở phía sau.Mặc dù thủy tinh không hiếm hơn nhựa, nhưng giá thành của nó cao, và hoa và cây trồng trong nhà kính bằng kính thậm chí còn tốt hơn.Nhà kính này rất nhỏ, chỉ một trăm mét vuông, Hoa Chiêu liếc mắt đã biết có 9 loại trong mười loại hoa nổi tiếng hàng đầu của Trung Quốc.Hoa mai, thứ nhất trong mười loài hoa nổi tiếng, không có ở đây, đoán chừng nhiệt độ ở đây không thích hợp cho hoa mai.Ông lão đưa hai người đến chính giữa nhà kính, nơi có một vài cây xanh nhỏ."Đây là hoa trà nổi tiếng trong vườn ươm của chúng tôi, nhưng bây giờ đã qua thời kỳ ra hoa, vì vậy chấp nhận nhìn đi."Hoa Chiêu ...Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Hoa Chiêu, ông lão mỉm cười, cầm một tập sách bên cạnh lọ hoa mở ra: "Cái này là chúng ta chụp lúc còn đang nở rộ, có thể nhìn cái này."Cái này cũng không khác lắm, Hoa Chiêu lật xem tập sách, hoa sơn trà trong tập sách có màu trắng và đỏ, nở ra thật đẹp. Mấu chốt là có một cây hai màu, một hoa nửa hồng nửa trắng."Cái này bán thế nào?" Hoa Chiêu hỏi."Cô gái nhỏ ánh mắt không tệ, vườn ươm chúng ta am hiểu nhất là trồng hoa trà, nhưng là nhiều năm như vậy cũng chỉ gây trồng được một chậu song sắc này đấy, không bán." Lão đầu nói ra.Hoa chiêu…"Những cây hoa sơn trà khác, 100 đồng tiền 1 bồn." Lão đầu lại nói."Mắc như vậy!" Hoa Chiêu kinh hô.Ông lão nhìn cô một cái: "Đây đều là tinh phẩm khó có được, có thể ngộ nhưng không thể cầu, hơn nữa hoa đều là 10 năm tuổi trở lên. Bên ngoài có loại rẻ hơn, 1 đồng, 5 đồng tiền 1 bồn, đều có.""Loại này có hạt không?” Hoa Chiêu hỏi.Ông lão lại nhìn cô một cái, gật gật đầu: "Có, 1 mao tiền một hạt.""Cháu trồng bằng ạt giống." Hoa Chiêu nói ra.Ông lão không nói gì, xoay người rời đi.Hoa Chiêu muốn theo kịp, nhưng chợt ngửi thấy một mùi thơm kì lạ.Hương hoa này tao nhã, dễ chịu, có cái gì giống như hư không, nhưng người đã ngửi qua chắc chắn sẽ thích, khiến người ta sau khi ngửi được lại càng muốn ngửi.Cô quay đầu lại, lập tức khóa chặt nguồn phát ra mùi thơm, một chậu hoa lan ẩn trong góc.Những chiếc lá của hoa hơi rũ xuống, khẽ rủ xuống, và những bông hoa cũng rũ rượi, mới nhìn liền thấy có vẻ như bị bệnh rồi.“Hoa này bán thế nào?” Hoa Chiêu chỉ vào đó hỏi.Ông lão nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu: “Cây đó là một vị Hạ tiên sinh đưa đến đây, để ta giúp hắn xem bệnh cho hoa đấy. Thiệt là, sẽ không biết chăm sóc hoa thì không nên trồng, nói cái gì mà hương hoa trị đau đầu, ta trồng hoa cả đời hoa cũng chưa từng nghiệm chứng qua."Diệp Thâm lập tức nhíu mày, dùng hương hoa trị liệu đau đầu người, hắn chỉ biết một vị.Hạ Kiến Ninh.Hoa Chiêu phát hiện ra sự khác thường của anh, lập tức hỏi: "Là hắn?"Diệp Thâm nhìn cô, thật sự là một cô gái nhỏ thông minh.Anh gật đầu.“Ồ.” Hoa Chiêu đi theo ông chủ rời khỏi phòng thủy tinh.Sau khi họ rời đi, lá của cây hoa lan rũ xuống từng chút một và hoàn toàn héo úa.Ông lão đưa họ đến một nhà kho khác, nơi chứa đầy hạt giống hoa.Nói chung rất ít người đến mua giống, hoa cũng không phải cỏ dại, sống tốt mà không cần chăm sóc, có người chăm sóc không thành công nên mới có chợ hoa.Nhưng nếu có người đến mua giống thì họ cũng mua.Diệp Thâm kỳ quái mà lôi kéo Hoa Chiêu, cô vợ nhỏ của anh tiêu tiền như nước lại không nỡ 100 đồng tiền, mà muốn mua đồ 1 mao tiền? Tại sao cứ cảm giác có chút không giống cô ấy?Mặc dù việc mua hoa chậu với giá 100 đồng là xa hoa và không cần thiết, nhưng nếu cô ấy thích thì không phải là không thể.Hoa Chiêu cười nhìn anh không nói lời nào.Những bông hoa đang trồng đều đơm hoa kết trái bỗng nhiên đột biến sẽ không dễ lý giải. Tốt hơn hết nên trực tiếp mua hạt giống, sau đó hoa nở ra kiểu gì cũng không sao, tất cả là do hạt giống ~Ông lão đang đứng trước một cái kệ với gói túi treo trên những tấm biển nhã hiệu khác nhau.Hoa Chiêu đột nhiên hai mắt sáng lên, chỉ vào một cái túi nói: "Hoa Sơn Trà hoang?"“Đúng vậy, hạt giống hoa trà dại được thu thập từ những người nông dân cũ ở phía nam, tôi dùng chúng để bồi dưỡng ra loại cây có giá trị cao đấy” ông già nói.Các phép lai giữa các giống hoang dã và các giống hiện có thường tạo ra các giống mới."Vậy thì phải cái này rồi!" Hoa Chiêu nói ra.Ông lão nhìn cô một cái, vì cô lớn lên giống một đóa hoa, ông sẽ không cùng cô không chấp nhặt!"Nhiều lắm là bán cho ngươi một nắm." Ông lão nói xong thò tay bắt một nắm đi ra.Túi hạt giống hoa trà này có nhiều loại to nhỏ khác nhau, nhưng so với các loài hoa và cây khác thì hạt của hoa trà rất lớn, hạt lớn nhất thì to bằng hạt dẻ, nhỏ nhất thì to bằng hạt phỉ. Một nắm tay cũng chỉ có hơn 10 hạt."Đã đủ rồi, đã đủ rồi." Hoa Chiêu nói ra. Cô muốn hạt giống tốt , có thể chính mình lại bồi dưỡng.Lấy được hạt giống, Hoa Chiêu nhìn từng dãy giá đỡ từng túi hạt giống, không muốn đi."Ông chủ, cho cháu một ít hạt giống như vậy? Cháu muốn cúc, mẫu đơn và hoa thủy tiên."Ông lão tức giận, cô gái này trông không giống một người trồng hoa nghiêm túc, cô ấy chỉ đến để mua vui."Không phải để bán," ông nói.". . . Vậy các ngươi thu hoa sao?" Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận