Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 892 - Anh Bị Bệnh Sao



Chương 892 - Anh Bị Bệnh Sao



Chương 892: Anh Bị Bệnh SaoHoa Chiêu cười nói: "Bà ta đồng ý giúp em ngăn cản bà Hứa, em đáp ứng bảo vệ vị trí Hứa đại phu nhân của bà ta."Hứa Tri Đức tham danh lợi, loại người này rất dễ xử lý. Một người ngoài như cô, việc này cũng dám nhúng tay vào, cũng xử lý được rồi.Tôn Hiểu Quyên cũng biết chồng mình có đức hạnh gì, cho nên Hoa Chiêu mở miệng, bà ta hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì.Hai bên đạt thành giao dịch một cách thuận lợi."Em lợi hại." Diệp Thư dựng thẳng ngón tay cái với cô, người nào con bé cũng có thể lợi dụng.Rõ ràng không lâu trước kia, hai người còn giật tóc nhau đây này!"Nào có?" Hoa Chiêu vuốt mái tóc dài mềm mại của mình: "Em làm sao dám giật tóc bà ta? Bằng không thì cái rơi xuống không phải là tóc, mà là đầu rồi."Cho nên khi đánh nhau chính là Trương Quế Lan cùng Tôn Hiểu Quyên, cô không dám ra tay.Diệp Thư sững sờ, cười ha ha."Ai nha không được không được, chị đau bụng." Diệp Thư ôm bụng."Làm sao vậy? !"Một giọng nói hoảng sợ vang lên sau lưng các cô, một giây sau, một người đàn ông xông lại, ôm lấy Diệp Thư."Bảo bối! Em làm sao vậy? !" Diêu Khôn lo lắng mà hỏi thăm."Ồ! ~" Hoa Chiêu lập tức xoa xoa cánh tay: "Buồn nôn quá."Cũng thật ghen tỵ ah, Diệp Thâm cũng chưa từng gọi cô là bảo bối đây này! ~Mặt Diệp Thư đỏ bừng lên."Buông ra! Nơi này là trong nước! Còn bộ dáng gì nữa." Cô ấy vừa giãy dụa vừa nhìn xung quanh, vừa vặn trông thấy một người đeo băng tay màu đỏ đang lao về phía họ.Diệp Thư chợt cảm thấy không ổn."Làm gì đó, làm gì đó? Các người ở đơn vị nào? Ban ngày ban mặt vừa kéo vừa ôm! Không đứng đắn! ""Đi mau đi mau!" Diệp Thư lôi kéo hai người chạy đi.Bác gái ngược lại cũng không đuổi theo, nhìn bóng lưng của bọn họ lải nhả một lúc lâu trước khi chuyển sự chú ý sang những người qua đường khác.Nhìn chằm chằm.Lên xe, Diệp Thư vỗ ngực thở phào, sau đó đưa tay đánh Diêu Khôn một cái, vỗ vào trên vai hắn: "Cũng may thời đại thay đổi, bằng không thì đã bị anh hại chết!"Diêu Khôn ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy?"Cho đến bây giờ hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, lời bác gái kia nói hắn đã nghe được, nhưng lại không hiểu lắm.Hắn làm cái gì trái pháp luật sao?Hoa Chiêu cười giải thích cho hắn: "Nếu sớm hơn vài năm, anh chỉ ôm một cái, hai ngươi sẽ bị mang đi phê bình giáo dục.""Vì sao? Chúng tôi là vợ chồng!" Diêu Khôn không thể tin nói."Vợ chồng cũng không được." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá hiện tại đã mở cửa rồi."Năm 81, trên đường cái thỉnh thoảng vẫn có thể trông thấy nam nữ tay trong tay đang yêu đương cuồng nhiệt, hoặc là kéo cánh tay.Người xung quanh cũng chưa quen, sẽ ghé mắt nhìn, đụng phải mấy bác gái mang băng tay đỏ cũng sẽ bị giáo dục một chầu, nhưng lại không có người nghiêm khắc cấm chuyện này nữa rồi.Diêu Khôn vẫn thấy khó hiểu, còn phải hỏi lại, Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra: "Đừng hỏi em vì sao, em cũng không biết. Ngược lại là anh, làm sao lại tới nhà ga vậy?"Nói đến chuyện này, Diêu Khôn lập tức u oán mà nhìn Diệp Thư: "Em không thèm nói một câu đã đi, em có biết sau khi anh về nhà không nhìn thấy em sẽ lo lắng không. . .""Ngừng! Dừng lại! Em sai rồi, em cái gì cũng không hỏi." Hoa Chiêu im lặng nói.Đáng hận cô cùng Diệp Thư lái một xe tới, bằng không thì hiện tại cô đã xuống xe!Hôm nay cô ăn cơm rồi mới đi ra ngoài đấy, thật sự ăn không nổi cẩu lương nữa rồi.Diêu Khôn đã có thói quen xem như cô không tồn tại.Hắn một tay ôm Diệp Thư, một tay cẩn thận từng li từng tí mà đặt ở trên bụng cô ấy: "Em mới vừa nói đau bụng, thật hay giả?"Hiện tại hắn đã nhìn ra hơn phân nửa là giả rồi, nhưng vẫn không yên lòng.Diệp Thư lườm hắn một cái, vuốt ve tay hắn, bất quá khóe mắt đuôi lông mày đều đang cười.Hoa Chiêu lắc đầu, khóe miệng cũng mang theo nụ cười.Bạn bè hạnh phúc, cô cũng thấy vui theo.Buổi chiều, Diệp Danh tự mình tới chiêu đãi người em rể này, mời hắn ăn thịt vịt nướng.Bếp Trương gia tuy tốt nhưng không mang nét đặc trưng của thủ đô, mà chiêu đãi người bên ngoài, thịt vịt nướng là không thể thiếu đấy.Tuy trước kia đã mang Diêu Khôn đi ăn rồi, nhưng đó là cách mấy tháng, hiện tại có thể lại ăn một bữa rồi.Nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Danh, Diêu Khôn có chút kinh sợ.Hai người anh em vợ của hắn, một người nóng một người lạnh, nhưng đều rất doạ người đấy.Trước mặt bọn họ, hắn luôn cảm thấy hô hấp không tìm đượctiết tấu, cũng không biết có chút chột dạ ở đâu ra.Có thể là vì cảm thấy mình đối với Diệp Thư còn chưa đủ tốt.Hắn lại tốt thêm một chút!Diêu Khôn tự tay cuốn một cuốn thịt vịt nướng đưa tới bên miệng Diệp Thư: "Há miệng, ah ~~ "Giống như đút cho trẻ con ăn vậy.Diệp Danh cũng không chịu được rồi, liếc bọn họ trắng mắt.Hoa Chiêu hì hì cười.Diệp Thư đỏ mặt hất nhẹ tay Diêu Khôn ra, vẻ mặt không hiểu: "Anh bị bệnh gì vậy!"Trước kia hai người tuy buồn nôn, nhưng cũng không đến loại trình độ này! Cô ấy cũng ăn không vào nữa!Diêu Khôn vẻ mặt xấu hổ mà thu tay lại, kỳ thật chính hắn cũng rất nổi da gà đấy."Anh luyện tập trước một chút… cách cho trẻ con ăn. . .""Mấy đứa nhỏ đang ở bên cạnh anh đây này! Lấy bọn nhỏ mà luyện!" Diệp Thư nói.Đi ra ăn thịt vịt nướng, lại là cùng Diêu Khôn, không phải người ngoài, Diệp Danh đã đưa các bảo bảo đến, một chút cũng không lãng phí thời gian ở chung của bọn họ.Gần đây luôn bận rộn, vài ngày nay anh đã không cùng bọn nhỏ ăn cơm rồi, cảm thấy đồ ăn cũng không thơm rồi.Hiện tại tốt rồi.Diệp Danh tự tay cuốn thịt vịt nướng, đút cho mỗi đứa nhỏ.Ba đứa nhỏ há cái miệng nhỏ nhắn chờ được đút, thấy vậy tim Diệp Danh cũng mềm nhũn ra rồi."Lại lấy thêm một con nữa." Anh nói với nhân viên phục vụ.Mấy tiểu gia hỏa khẩu vị rất lớn, tinh hoa của một con vịt nướng chỉ có một chút như vậy, còn chưa đủ cho bọn nhỏ chia nhau ăn."Ăn nhiều một chút, tương lai thật cao lớn, như ba ba của các cháu vậy." Diệp Danh cười nói."Khó mà làm được." Thúy Vi lập tức nói: "Bé gái không thể cao lớn như vậy, bằng không thì tương lai sẽ không tìm được đối tượng."Diệp Danh sững sờ, cười ha ha: "Đúng đúng đúng, Thúy Vi cùng Cẩm Văn của chúng ta không thể cao lớn như vậy, các cháu phải lớn lên như mẹ vậy."Nhưng tìm đối tượng cái gì đấy, sao mà nghe đau lòng quá.Anh liếc nhìn Hoa Chiêu, không có việc gì thì lại dạy bọn trẻ mấy thứ vớ vẩn này làm gì?Hoa Chiêu vô tội mà lắc đầu, thực sự không phải cô dạy ah! Cô cũng là lần đầu tiên biết tiểu gia hỏa vậy mà biết cái gì là đối tượng!Diệp Thư đã cười đến sắp ngất.Bên này cười vui đưa tới ánh nhìn của những người xung quanh.Nhà hàng này tuy đặc biệt nhưng không cao cấp lắm và không có phòng riêng.Một người phụ nữ đi xuống cầu thang đột nhiên dừng lại.Những người phía sau không ngờ rằng cô ta sẽ dừng lại đột ngột nên đồng loạt đụng phải cô ta.Còn phải đi xuống hai bước, Chu Nhụy lập tức cả kinh, có chút bối rối mà nắm chặt lấy lan can.Người phía sau cũng kinh ngạc, quát to một tiếng thò tay kéo cô ta.Bên này náo nhiệt cũng làm cho Hoa Chiêu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lại.Thấy Chu Nhụy, cô sững sờ, sau đó nhỏ giọng hỏi Diệp Danh: "Một trong những người theo đuổi anh cả, hiện tại thế nào rồi? Còn theo đuổi anh sao?"Không thấy người này, cô thiếu chút nữa đã quên, gặp được rồi, liền hiếu kỳ hỏi một câu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận