Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 318 - Ai Kêu Có Người À?



Chương 318 - Ai Kêu Có Người À?



Chương 318: Ai Kêu Có Người À?Trương Quế Lan về nhà nói với Hoa Chiêu chuyện của Lý Tiểu Giang."Đây là một ý kiến hay." Hoa Chiêu lập tức nói.Vốn tính toán của cô, cũng là cùng những người nông dân vùng ngoại thành hợp tác, ở đây so với Đông Bắc càng ấm áp hơn, nhưng bọn hắn sau khi thu hoạch xong vườn rau xanh vào mùa thu sau đó cũng không thể trồng thêm cái gì, nhàn rỗi vừa vặn cho cô trồng hạt hướng dương.Chính là chuyện này cũng phải thương lượng, liên hệ. Quy mô lớn rồi, không phải một mình cô là có thể thao tác đấy. Hiện tại mọi người đều nhát gan, cô lại là một người phụ nữ không có bối cảnh, ai dám nghe lời cô đi mạo hiểm?Thế nhưng mà bày ra bối cảnh, cô lại cảm thấy có chút giết gà dùng đao mổ trâu, lại là Thanh Long Yển Nguyệt Đao, gà cũng chưa hẳn đã có nhận thức, không sợ hãi.Hiện tại có Lý Tiểu Giang là người địa phương, lại thường làm việc này đấy, nên sẽ dễ dàng hơn nhiều.Đến lúc đó cô cũng không cần ra mặt, ở nhà ngồi đợi lấy tiền là được."3 đồng rưỡi một cân thực sự rất phù hợp." Hoa Chiêu nói ra: "Đến lúc đó chúng ta bán sỉ, quan trọng chính là số lượng, so với chính mình bán còn kiếm được nhiều hơn nữa...." Cụ thể nhiều hơn bao nhiêu cô chưa nói, phải xem Lý Tiểu Giang bên kia có thể trồng được bao nhiêu.Hoa Chiêu đã nói như vậy rồi, Trương Quế Lan cũng không có dị nghị gì nữa, hiện tại Hoa Chiêu nói cái gì bà cũng tin."Vậy lúc nào sẽ nói cho hắn biết?" Trương Quế Lan hỏi."Không gấp, cứ để cho hắn thúc thúc." Hoa Chiêu cười nói: "Chúng ta đáp ứng quá nhanh, hắn ngược lại cảm giác mình lại chịu thiệt rồi."Trương Quế Lan cũng cười: "Là cái lý này."Vài ngày sau đó, Trương Quế Lan vẫn đi ra ngoài như thường, ban ngày đi nhà ga bán hạt hướng dương, buổi tối đi rạp chiếu phim bán bắp rang.Trong đám người vậy mà cũng có người đang bán bắp rang rồi. Bất quá hắn bán là loại bắp rang bình thường, không có thơm cũng không có vị đấy, chỉ có một chút hương vị nguyên bản của bắp ngô.Buôn bán quạnh quẽ, một túi 1 mao tiền, cả đêm cũng bán không được một giỏ, không thể nào so sánh được với việc buôn bán của Trương Quế Lan.Nhưng ông lão bán bắp rang lại thật sự cao hứng, ông vốn là đi khắp hang cùng ngõ hẻm nổ bắp rang đấy, trước đây một nồi liền kiếm được 2 mao tiền, hiện tại 1 cân bỏng ngô vài phần tiền, ông lại có thể kiếm được hơn 9 mao tiền, món lợi kếch sù rồi.Vẫn là sau những đêm đen gần như không thể sống nổi, bây giờ ánh bình minh đang dần ló dạng, có thể không cao hứng sao?Trương Quế Lan cũng là người rộng rãi, không cảm thấy người khác đang đoạt mối làm ăn của bà, tâm tính rất tốt. Nơi này cũng không phải là của một bà đấy, bà cũng là người đến sau đây này.Lý Tiểu Giang đến tìm bà mua bắp rang vài lần, cũng ám chỉ qua vài lần, Trương Quế Lan đều nói đang thương lượng, các bà cái gì cũng không hiểu, phải đi ra ngoài hỏi thăm một chút.Hắn cũng không biết các bà muốn nghe ngóng cái gì, nhưng không có cự tuyệt hắn ngay lập tức, hắn đã cảm thấy có hi vọng, mua bắp rang cũng càng tích cực rồi....Hoa Tiểu Ngọc tuổi trẻ, thân thể tốt, sau một một trận cảm cô ta lại bắt đầu tìm tới.Cô ta mấy ngày nay đều tìm kiếm bóng dáng của Trương Tiểu Ngũ, thế nhưng đều không phát hiện, thỉnh thoảng có nghe thấy đồng nghiệp trong tổ bọn họ nói hắn mấy ngày nay xin nghỉ bệnh rồi, không có tới.Cũng đúng, ngày đó mặt chạm đất mạnh như vậy, máu chảy đầm đìa rất dọa người, hắn khẳng định thấy xấu hổ nếu đi ra ngoài.Trương Tiểu Ngũ không đến, cô ta có một ý tưởng cũng không thực hiện được nữa….Vậy trước tiên thực hiện cái khác.Lại đến đêm, cô ta tiếp tục đi tới rạp chiếu phim, trông thấy Trương Quế Lan kéo giỏ bắp rang bán rất hăng say.Cô ta ghen ghét nhìn nửa ngày, sau đó lặng lẽ đi vào cửa rạp chiếu phim, vào trong phòng đã tìm được một đám người đeo băng tay đỏ, bọn hắn đang ở trong phòng uống trà nước, gặm hạt dưa."Đồng chí, tôi có việc muốn báo cáo!" Hoa Tiểu Ngọc quấn khăn quàng cổ, đứng ở cửa sổ, nhỏ giọng nói với người ở bên trong.Không khi náo nhiệt trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mấy người đàn ông, phụ nữ đều quay đầu nhìn cô ta.Sau nửa ngày, một người đàn ông đứng gần nhất nhích lại gần, lười biếng nói: "Tìm chúng tôi báo cáo? Báo cáo cái gì?"Hoa Tiểu Ngọc sửa sang lại khăn quàng cổ một chút, kéo nó lên cao, chỉ lộ ra 2 con mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn báo cáo có người làm kinh doanh tư nhân, trộm bán đồ…xxx!"Cô ta đem mấy từ từng nghe qua đều nói ra hết, cũng không biết có đúng hay không, nhưng đại khái cứ như vậy đi, dù sao người trong thôn vụng trộm đi ra ngoài bán trứng gà, chỉ sợ nhất mấy cái tội danh này.Người đàn ông đặt câu hỏi lúc nãy liếc nhìn cô ta một cái: "Có người? Ai kêu có người à? Người này ở đâu à? Rời đi quá xa sẽ không thuộc về phạm vi kiểm soát của chúng tôi.""Không xa, ngay ở trên quảng trường, chính là người phụ nữ bán bắp rang!" Hoa Tiểu Ngọc kích động nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận